Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 958: Thi Thể Treo Cổ

Chương 958: Thi Thể Treo Cổ

- Còn chuyện linh dị Cảnh sát quỷ lúc trước thì sao? Không thể bị giam giữ, không cách nào áp chế, nó là một chuyện linh dị khó giải thực sự.

- Có lẽ một số biến đổi ở bên trong quỷ vực của quỷ họa là tồi tệ, nhưng cũng có một số cơ hội xuất hiện.

Nghe được đề nghị này, Lý Quân lập tức rơi vào trầm tư.

Ý tứ của Tô Phàm cũng khá đơn giản, nếu lúc trước chuyện linh dị của Cảnh sát quỷ đã nghiêm trọng đến mức đó rồi, thì không có chuyện gì còn có thể nghiêm trọng hơn được nữa. Cho nên rất có thể loại biến hóa này là thay đổi theo hướng tích cực, chứ không phải là trở nên xấu đi.

Chỉ là do bọn họ sợ bóng sợ gió nên chần chừ không chịu quyết định mà thôi.

Lúc này khuôn mặt của Lý Quân trở nên cực kỳ lạnh lùng, hắn ta đưa ra quyết định:

- Tô Phàm nói đúng, mặc dù chúng ta đã biết được một số tin tức từ hồ sơ, nhưng chúng chưa chắc là đã đúng. Nên không có gì phải sợ hãi cả, nếu trước đó Dương Gian đã có thể giam giữ quan tài quỷ ở thôn Hoàng Cương. Vậy thì lần này chúng ta cũng có thể tiến vào bên trong và giam giữ nó một lần nữa.

Bọn họ nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ lần này, nếu quay người bỏ trốn thì có lẽ sẽ có cơ hội rời đi, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc bọn họ bỏ qua cơ hội tốt nhất để giam giữ quan tài quỷ.

Mặc dù tình hình hiện tại khác xa so với kế hoạch.

Nhưng dù người thiết lập kế hoạch có thông minh cỡ nào đi nữa cũng không thể nào dự tính ra hết toàn bộ khả năng xảy ra được, mà khi xảy ra những trường hợp đó, bọn họ mới chính là người đưa ra lựa chọn.

Vào thôn?

Nghe được lời của Lý Quân, trong lòng mấy người khác đều trầm xuống.

Bởi vì điều này đại diện cho việc bọn họ sắp sửa tiếp xúc trực diện với quỷ.

- Tôi thì không sao cả. Đối với tôi mà nói, chết thêm mấy lần cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, nhưng nếu chúng ta thắng thì sao.

Trên khuôn mặt vàng vọt của Liễu Tam nở một nụ cười quỷ dị. Trông làn da của hắn ta chẳng khác gì những lớp vàng mã vậy, khiến cho người ta cảm thấy e ngại.

Lý Quân nói:

- Vậy không cần nói nhảm nữa, hành động đi.

Người khác không nói gì, bọn họ ngầm đồng ý với hành động của Lý Quân. Bởi vì bọn họ không thể nào cự tuyệt được, dù sao cũng đã tham gia vào lần hành động này rồi. Nếu lâm trận lùi bước thì bọn họ sẽ không thể nào bàn giao cho tổng bộ được.

Sau khi quyết định xong.

Năm người bắt đầu đi xuyên qua con đường cái và tiến về phương hướng của thôn Hoàng Cương.

Bên trong thôn cực kỳ yên tĩnh.

Không có bất cứ âm thanh, ngay cả tiếng kêu của một con côn trùng cũng không có. Rõ ràng tình cảnh hiện tại và tỉnh cảnh khi Dương Gian đi vào đây là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.

- Đó là cái gì?

Tô Phàm bất chợt chỉ tay về phía cửa của một căn nhà đầu thôn và nói lớn.

Đây là một căn nhà cũ kỳ được xây bằng gạch, có lợp ngói. Trước sảnh chính là một mảng tối tăm, nhưng bên trong mơ hồ xuất hiện một bóng người. Giống như đang có một người xa lạ nào đó đứng ở trong bóng tối và nhìn về phía bọn họ.

" Một người tự tử chết..."

Ánh mắt Lý Quân khẽ nhúc nhích, hắn ta nhìn thấy ở bên trong đại sảnh của căn nhà tối tăm kia đang có một cỗ thi thể treo lơ lửng trên xà nhà, cỗ thân thể này đang đung đưa nhè nhẹ.

"Cái dây thừng này..."

Bất chợt, Lý Quân nhìn thấy trên cổ của cỗ thi thể kia xuất hiện một đoạn giây thừng. Ngay lập tức trong lòng hắn ta trở nên nặng nề hơn.

Đây chính là sợi dây thừng của Dương Gian, nhưng trước đó khi ở căn cứ huấn luyện đã bị Cảnh sát quỷ cưỡng ép cướp đoạt mất rồi.

"Chính là nó rồi."

Thậm chí Lý Quân còn nhìn thấy đầu kia của sợi dây thừng có buộc một đoạn dây nhỏ bằng vàng. Thứ này chắc chắn là quỷ dây thừng, mà còn là chân thân của nó chứ không phải là dây thừng do nó diễn sinh ra.

Lý Quân hơi nhíu mày:

"Con quỷ dây thừng của Dương Gian đã khôi phục hoàn toàn, một khi không bị quỷ của cậu ta áp chế, thì quỷ dây thừng sẽ tiến hành tập kích toàn bộ mọi thứ. Thế nhưng vì sao lần này nó lại bình tĩnh như vậy... "

Đây là những tin tức mà hắn ta nhận được từ Dương Gian.

"Là do cỗ thi thể kia hay sao?"

Cuối cùng ánh mắt cửa Lý Quân tập trung vào cỗ thi thể đang treo lơ lững giữa không trung kia.

Có lẽ đây không phải là một cỗ thi thể mà chính là một con quỷ, một con quỷ.. Thực sự.

Quỷ đây thừng và con quỷ này đang hình thành một loại cân bằng vi diệu nào đó.

- Tiếp tục đi về phía trước, mục tiêu của chúng ta chỉ có một mà thôi, không cần để ý đến nó.

Sau một hồi quan sát, Lý Quân quyết định bỏ qua thứ này để tiếp tục tiến về phía trước.

Đồng thời trong lòng hắn ta có một loại trực giác.

Nếu toàn bộ thôn làng là một phần của quan tài quỷ, vậy quỷ dây thừng nằm ở chỗ này thì cũng có nghĩa là quỷ vực của quan tài quỷ đã bị phá tan.

Có lẽ đây là một cơ hội trời cho của của bọn họ.

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước.

Ở bên trong căn nhà thứ ba của thôn, bọn họ lại nhìn thấy một người đang ngồi trên chiếc ghế mây được làm bằng gỗ. Bọn họ không thể nào nhìn rõ dung mạo của người kia. Bởi vì mặc dù người kia đang ngồi ở đó, nhưng đầu lại quay 180 độ về phía sau. Hướng về phía bọn họ là một mái tóc tết đuôi sam.

Thi thể của người kia đã bị hư thối, đôi tay đặt ở trên ghế mây mọc đầy thi ban. Hai chân cũng trở nên cứng ngắc, đồng thời bên trong căn phòng còn bay ra một mùi hôi thối.

Cỗ thi thể này đã chết rất nhiều ngày rồi.

"Lại là một con quỷ."

Khi nhìn thấy cỗ thi thể kia, trong lòng Lý Quân càng trở nên nặng nề hơn.

Trước đó là quỷ dây thừng cùng một cỗ thi thể treo cổ, hiện tại lại có thêm cỗ thi thể này nữa... Bọn họ mới vào thôn có một lúc mà đã gặp được ba con quỷ rồi.

Trên mặt của cô gái trang điểm nồng đậm kia lộ rõ vẻ bất an.

- Nếu toàn bộ những thứ này mà tỉnh lại, vậy chúng ta...

Hiển nhiên là bọn họ đã nhìn ra, ở bên trong những căn nhà bình thường này, không phải là người, mà chính là quỷ.

Chỉ không biết vì nguyên nhân gì mà toàn bộ quỷ đã bị áp chế, nên không có bất cứ động tĩnh nào.

Nhưng quỷ chính là quỷ.

Dù hiện tại chúng không động, nhưng ai dám đảm bảo là tiếp theo chúng cũng sẽ không động.

- Tìm kiếm quan tài quỷ, theo hồ sơ thì vị trí của quan tài quỷ là bên trong một căn nhà ở phía đầu thôn.

Lý Quân nhìn dọc theo con đường cái của thôn.

Khoảng cách không hề xa, cùng lắm cũng chỉ 1000 mét mà thôi.

Nhưng mỗi khi đi ngang qua một căn phòng, trông thấy một số thứ bên trong lại khiến cho người ta phải kinh ngạc cùng run rẩy.

Thế nhưng không phải căn phòng nào cũng có, thi thoảng có một số căn nhà không có gì.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch