Hắn thậm chí còn không bước lên bờ, để mặc cho nước suối bẩn thỉu tanh hôi đến cực điểm trôi qua và thấm vào người. Một lát sau, nước suối lại trở nên trong suốt, tiếp tục gột rửa cho hắn.
“Vì sao hắn còn chưa đi?”
Nam tử áo bào xanh ở phía sau Tịnh Lưu Ly lại một lần nữa nhíu mày không hiểu.
Lúc này Tạ Trường Thắng đã nhân dịp những con rắn đỏ đang biến dị mà thoát đi từ lâu. Nếu như đổi lại là chính mình thì hắn cũng hoặc là tận dụng thời gian để rời đi như Tạ Trường Thắng, hoặc là nhân lúc những con trùngđỏ này chưa biến đổi hoàn toàn để đại khai sát giới, cố hết khả năng để đánh chết tất cả bọn chúng, bởi lẽ nếu nói những con chuột biến dị màu đen kia tương đương với võ giả bình thường của thế gian, vậy thì những con trùng đỏ sau khi biến đổi xong sẽ tương đương với tu hành giả bình thường, hai thứ này khác hẳn nhau về bản chất.
Hắn cảm thấy dù Đinh Ninh có lòng tin có thể giết chết được toàn bộ những con Huyền Sương Trùng biến dị kia thì cái giá mà hắn phải trả nhất định cũng rất nặng nề.
Tịnh Lưu Ly lắc đầu, nàng cũng không hiểu lúc này Đinh Ninh đang làm gì.
Nơi đây chính là Mân Sơn Kiếm Tông, đặc biệt nàng lại chính là “tên sắp xếp biến thái” trong miệng của Tạ Trường Thắng, tất cả những giai đoạn này đều là do nàng bố trí, vậy mà Đinh Ninh lại hết lần này đến lần khác khiến cho nàng không thể đoán ra. Tất cả những anh tài trẻ tuổi khác tham gia Kiếm hội đều được nàng đánh giá trong lòng theo hai mức: ngu ngốc hoặc có thể đào tạo được, nàng ở vị trí giám khảo, dùng ánh mắt bề trên để xem xét những người đó, nhưng cảm giác của nàng với Đinh Ninh lại hoàn toàn khác biệt.
Đinh Ninh tựa như một điều bí ẩn vậy, thậm chí Tịnh Lưu Ly còn có cảm giác mình còn không bằng hắn trên nhiều khía cạnh.
Mặc dù so với nàng thì tu vi của Đinh Ninh vẫn còn rất thấp, nhưng hắn lại gây ra một loại áp lực khó tả cho nàng.
Trước đây, chỉ có An Bảo Thạch của Linh Hư Kiếm Môn là có thể làm như vậy.
“Mặc kệ là hắn muốn làm gì… Chỉ xem biểu hiện thôi thì hắn đã có đủ tư cách để tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông tu hành.” Tịnh Lưu Ly trầm mặc trong chốc lát rồi nói.
Nam tử áo bào xanh khẽ vuốt cằm, biểu lộ sự tán thành.
Tịnh Lưu Ly từ từ ngẩng đầu, lãnh đạm nói: “ Nhưng hắn vẫn phải tuân thủ quy tắc của Kiếm Hội như trước, phải thắng được bên trong Kiếm Hội.”
Nam tử áo bào xanh nhìn gò má của nàng mà mỉm cười.
Quy củ chính là quy củ, đặc biệt Kiếm Hội này còn được toàn bộ Đại Tần Vương Triều dõi theo nên hiển nhiên không thể nào dễ dàng mở ra một cánh cửa với riêng người nào, nhưng những lời nói này của Tịnh Lưu Ly đã một lần nữa bộc lộ mong muốn của nàng, đó là mong muốn cho Đinh Ninh có thể chiến thắng .
Mà vốn được coi là Sư trưởng phụ trách việc hướng dẫn nàng trên con đường tu hành, hắn tất nhiên cũng mong muốn một người có thể thực sự gây ra áp lực chân chính cho nàng như Đinh Ninh có thể tiến vào trong Mân Sơn Kiếm Tông tu hành.
***
Toàn bộ những con vật màu bạc sau khi ăn chán chê đều đã tiến vào trạng thái lột da trong lúc ngủ, hai bên bờ suối đều được phủ bởi một màu trắng bạc. Tiếp đó, sau khi chúng bị những con trùng đỏ nuốt chửng, màu trắng bạc liền dần dần trở nên thưa thớt.
Huyền Sương khí trong cơ thể của những con trùng đỏ ngày càng đậm đặc. Ngay từ đầu bên khóe miệng chúng đã có Huyền Sương Khí được phun ra, hình thành nên những vụn băng bám vào mép, khi thời gian dần trôi qua, những vụn băng được hình thành từ hàn khí này đã dần dần bao phủ khắp toàn thân chúng.
Những con trùng màu đỏ giờ đây như được phủ thêm một lớp áo giáp Huyền Băng, mà cũng bởi hình dạng của những vụn băng này cũng không hề bằng phẳng mà lồi lõm nhấp nhô nên bề ngoài của chúng lại càng trở nên dữ tợn và hung ác.
Khi những con vật nhỏ màu bạc đã ngày càng thưa thớt, khiến những con trùng toàn thân đang khoác đầy vụn băng cuối cùng cũng bắt đầu chú ý đến Đinh Ninh đang bình tĩnh chờ đợi trong suối nước.
Một con rắn ở rất gần Đinh Ninh liền hơi do dự mà mở miệng ra.
Một đám khí lạnh ngưng tụ trong miệng nó.
Tuy động tác mở miệng của nó chậm chạp, nhưng tốc độ ngưng tụ của đám hàn khí lại nhanh như tốc độ xuất kiếm của tu hành giả.
Một tiếng xùy vang lên.
Luồng khí lạnh biến thành một trụ băng dài khoảng một thước, sau đó trụ băng liền hóa thành một đạo hàn quang bắn thẳng vào ngực Đinh Ninh.
Đinh Ninh nhìn chăm chăm vào đạo hàn quang đó, vung kiếm lên.
Một tiếng rắc vang lên, một bông hoa trắng tinh nở rộ trên thân kiếm làm thanh trụ băng vỡ vụn, rất nhiều vụn băng rơi xuống con suối ngay trước mặt hắn.
Sức mạnh của một đòn này hơi vượt qua dự tính của hắn.
Thế nhưng động tác của hắn không hề dừng lại, sau khi ngăn cản đòn tấn công của trụ băng kia, tay của hắn liền tuôn ra một luồng Chân Nguyên, truyền vào trong Mạt Hoa Tàn Kiếm. Sau đó, Mạt Hoa Tàn Kiếm lại trầm ổn chém về phía trước.
Trong không khí xuất hiện một luồng sát ý lạnh thấu xương.
Một đạo Kiếm phù màu trắng được tạo ra, sau đó nó hóa thành một luồng kiếm khí màu trắng xóa. Luồng kiếm khí đó phóng ra từ thanh kiếm của hắn, quét lên trên bờ.
Luồng kiếm khí này bao phủ hết hơn chục con trùng, khiến cho những vụn băng vừa mới hình thành trên người chúng vỡ vụn ra, sau đó huyết nhục của chúng đều bị cắt lìa, biến thành hơn chục tảng thịt rời.
“Vẫn phải giết sao?”
Nam tử áo xanh phía sau Tịnh Lưu Ly vốn đang cảm thấy khó hiểu thì bỗng ồ lên một tiếng, động tác tinh tế khi nãy của Đinh Ninh đã làm cho hắn chú ý.
Đinh Ninh tỉ mỉ quan sát phản ứng của tất cả những con Huyền Sương Trùng kia, sau đó ngẩng đầu lên nhìn ra phía xa hơn.
Ở phía xa, bên trong những bụi gai đỏ thẫm dường như lại có động tĩnh khác thường.
“Hắn cố ý chờ những còn Huyền Sương Trùng kia biến đổi hoàn tất rồi mới giết là để chờ xem có còn thứ gì đi tới nữa hay không?”
Lông mày của nam tử áo xanh nhíu chặt lại, không nhịn được mà nói tiếp: “ Chẳng qua là đối phó với những con Huyền Sương Trùng đã không hề dễ, giờ đây thứ mới xuất hiện kia lại còn lợi hại hơn cả Huyền Sương Trùng, hắn làm vậy không phải là tự đặt mình vào hoàn cảnh bất lợi hay sao?”