Chẳng lẽ hắn muốn giải quyết tất cả mọi phiền toái trong một lần?
Hay hắn hy vọng có một chủng loài còn cường đại hơn sẽ đối phó với đám Huyền Sương Trùng kia?
Tịnh Lưu Ly hít sâu một hơi rồi lắc đầu.
Nàng cảm thấy nếu đổi lại là mình thì nàng tuyệt đối sẽ không có ý tưởng cầu may như vậy.
“Ta nghĩ mãi mà vẫn không rõ cuối cùng thì ngươi muốn làm gì… Cho nên nếu như những việc làm tiếp theo của ngươi có thể khiến ngươi chỉ phải trả một cái giá thật nhỏ để thông qua nơi này, thì ít nhất ngươi cũng mạnh hơn ta về mặt ý tưởng và sách lược.
Nàng nhìn bóng hình đang đứng yên trầm tĩnh của Đinh Ninh mà lẩm bẩm nói ra những suy nghĩ trong lòng mình, không hề có chút che giấu nào.
Những động tĩnh trong đám bụi gai đỏ thẫm phía đằng xa ngày càng trở nên rõ ràng, nhưng toàn bộ sự chú ý của nam tử áo xanh đứng đằng sau Tịnh Lưu Ly đã bị Đinh Ninh hấp dẫn.
Lúc này trong mắt gã bỗng có một tia sáng đặc biệt lóe lên, gã đã nhìn thấy một cảnh tượng không hề tầm thường.
Trước người Đinh Ninh có vô số những đóa hoa trắng nõn nở ra.
Sau khi giết chết hơn chục con Huyền Sương Trùng chỉ trong một kiếm, Đinh Ninh lại tiếp tục vung kiếm về phía trước.
Một kiếm này mang theo hơi ẩm đậm đặc, trong không gian phía trước hắn bỗng xuất hiện một đám mây đen, sau đó có vô số những hạt mưa lấp lánh rơi xuống.
“Đây là Mặc Viên kiếm pháp của Chu gia.”
Tịnh Lưu Ly không hề quay đầu lại nhìn xem thần sắc của nam tử áo xanh, nhưng nàng vẫn lên tiếng tiếp lời gã, lẩm bẩm như độc thoại: “ Một kiếm tạo mưa, kiếm thức này quả là vô cùng tinh diệu, nhưng nếu hắn toàn lực ra tay thì uy lực hoàn toàn không chỉ có như vậy.”
Nam tử áo bào xanh không trả lời, vấn đề trong câu nói của Tịnh Lưu Ly chính gã cũng nhìn ra được.
Một kiếm xuất thân từ Mặc Viên Tàn Quyển của Chu gia này uy lực không tầm thường, phạm vi bao phủ lại vô cùng lớn, thực sự đúng là kiếm thức tốt nhất để đối phó với địch nhân có số lượng đông. Nhưng nhìn những đóa hoa nhỏ đang nở rộ trên lưỡi kiếm của Đinh Ninh thì có thể khẳng định hắn không hề dùng toàn lực, một kiếm này sẽ không giết được bất cứ con Huyền Sương Trùng nào.
Nam tử áo xanh là một trong những cường giả có thể đếm trên đầu ngón tay của Mân Sơn Kiếm Tông, đối với thế gian mà nói thì gã lại càng cường đại.
Tên của gã là Đàm Thai Quan Kiếm, về kinh nghiệm xem kiếm, kinh nghiệm ước đoán lực lượng kiếm khí của gã thì thế gian không ai so bì được.
Bởi vì sau khi Tần diệt tam triều thì những danh kiếm trong thiên hạ hầu như đều thuộc về nước Tần, mà sau khi Ba Sơn Kiếm Tràng mất đi thì những danh kiếm đó đều được chuyển cho Mân Sơn Kiếm Tông và Linh Hư Kiếm Môn, hiện tại thì số kiếm được ấn giấu bên trong Mân Sơn Kiếm Tông đã sớm vượt qua cả Ba Sơn Kiếm Tràng ngày xưa.
Cho nên phán đoán của hắn tất nhiên là không có vấn đề.
Vô số những hạt mưa rơi xuống rào rào làm cho rất nhiều bụi cây đầy gai đều gãy vụn, tất cả các con Huyền Sương Trùng đang bị bao phủ trong làn mưa đều bị đánh vỡ những khối băng giáp trên người. Chúng bị đánh cho đau đớn khổ sở, liền không ngừng lăn lộn trên mặt đất, nhưng không hề có bất kỳ con Huyền Sương Trùng nào chết đi, thậm chí còn không có con nào bị thương nghiêm trọng.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc chúng sẽ phản kích lại rất nhanh.
Trong nháy mắt sau đó, mấy trăm con Huyền Sương Trùng bị những hạt mưa rơi đánh trúng đến đau đớn khổ sở không thể chịu được liền bắt đầu phản công.
Chúng đồng thời phát ra một tiếng kêu ‘Hi…i…iiii’ kỳ quái.
Trong không khí bỗng xuất hiện hàng trăm luồng khí đang ngưng kết lại, sau đó chúng hóa thành hàng trăm trụ băng đâm tới.
Một cây hoặc một vài trụ băng đâm tới thì tối đa cũng chỉ tương đương với một kích của tu hành giả Đệ Tam cảnh, không có quá nhiều uy hiếp đối với tu hành giả có thể đến được biển bụi gai đỏ thẫm này. Nhưng uy thế của mấy trăm trụ băng đồng thời đâm tới kia lại hoàn toàn khác biệt.
Thân ảnh của tất cả những con Huyền Sương Trùng trước mặt Đinh Ninh liền lập tức biến mất trong màn sương lạnh trắng xóa.
Chỉ còn lại những mũi nhọn của trụ băng đang xé gió lao tới lóe sáng bên trong màn sương.
Thậm chí làn nước suối vốn chỉ hơi lành lạnh cũng lập tức trở nên buốt giá thấu xương, mặt nước còn đông lại thành một tầng băng lạnh.
Rất nhiều vụn băng vô cùng nhỏ trong không khí được thổi tới trước tiên, bay vào mặt Đinh Ninh.
Trên bề mặt quần áo của Đinh Ninh cũng lập tức có đầy băng ngưng kết, hàn ý lạnh thấu xương khiến cho đôi môi vốn đã mất đi huyết sắc của hắn trở nên trắng bệch đến dị thường, làm người ta có cảm giác hắn dù thế nào cũng khó ngăn cản được một kích này.
Nhưng lúc này hắn thậm chí còn không thèm động bước.
Hắn vẫn chỉ trầm tĩnh đứng vững như trước, mặt băng mỏng vừa mới đông lại quanh hai chân hắn còn không xuất hiện một vết rạn nào.
Những vết rạn trên thanh Mạt Hoa Tàn Kiếm của hắn lại một lần nữa sáng lên.
Chỉ trong tích tắc, màn sương lạnh màu trắng đã quét qua suối nước đóng băng trước mặt, vùi lấp toàn bộ thân ảnh của Đinh Ninh vào trong đó.
“Hắn vẫn không hề dùng toàn lực.”
Lúc này Tịnh Lưu Ly mới xoay người lại, nói một câu cùng Đàm Thai Quan Kiếm với vẻ mặt nghiêm túc.
Ngay khi những tiếng đầu tiên của nàng vang lên thì trong màn sương trắng đang bao phủ Đinh Ninh bỗng có vô số tia sáng lấp lánh xuất hiện, giống như đang có thêm những trụ băng khác đâm vào.
Nhưng chỉ một nháy mắt sau, vô số những mảnh băng vụn khác nhau liền bắn ngược ra ngoài.
“Đây là một thức dùng để phá tiễn của Lãnh Điện nước Ngụy.
Đây là một thức có ở trong hơn chục quyển Kiếm Kinh được khắc trên thanh Kiếm Thai thứ hai, thức này chuyên dùng để chống lại mưa tên trên chiến trường, nó tinh tế ở chỗ chỉ mượn lực và đổi hướng rất nhiều những mũi tên đang bay tới xung quanh người chứ không làm gãy chúng, thậm chí còn không làm giảm đà bay của tên mà chỉ khiến chúng bay vòng qua người rồi va đập vào rất nhiều những mũi tên khác đang bay loạn xung quanh, mượn lực để phá lực.