Ở một chỗ cao trên sườn núi, trong đám người đang đứng xem kiếm hội, có một vị quan viên trung niên tuấn mỹ có râu mặc quan phục màu xanh.
Nhìn vào Đinh Ninh đang bước vào trong cung điện màu xanh, một sư gia gầy gò đứng bên cạnh hắn liền có vẻ rất vui mừng, không sao bình tĩnh nổi mà nhẹ giọng nói: "Tư Không Đại nhân, chỉ còn lại một vòng thi cuối cùng."
Bên trong biển gai một màu đỏ thẫm này xem ra không có thương tích nặng, kẻ đứng đầu trên Tài Tuấn Sách là Liệt Huỳnh Hoằng cũng đã rút khỏi trận kiếm hội này, lại thêm Đinh Ninh vận dụng năng lực lộ ra Kiếm kỹ tuyệt đỉnh, mặc dù Sư gia này là kẻ đa mưu túc trí cũng cho rằng trong trận tý thí cuối cùng này Đinh Ninh có khả năng thắng cực lớn.
Theo ý của vị Sư gia này xem ra Đinh Ninh muốn tranh giành vị trí đầu bảng chiến là vì thể diện, thiên phú của hắn sợ rằng từ lâu đã được nhiều người trong Mân Sơn Kiếm Tông ưu ái, chỉ cần đứng ở một trong mười vị trí đầu, hắn nhất định có cơ hội vào Mân Sơn Kiếm Tông học tập, thậm chí có khả năng được vài nhân vật truyền kỳ tự mình chỉ bảo. Đến lúc đó, tên thiếu niên vận khí tốt này có thể dùng lâu hơn một chút, bọn họ chú ý tới gã thiếu niên này, thậm chí có thể nói là bỏ tiền vốn còn có thể thu được chút ít lời lãi.
Nhưng mà khi hắn mừng rỡ thì vị quan viên trung niên tuấn mỹ có râu mặc quan phục bên cạnh hắn - Lễ ty Phó Ty Thủ Tư Không Liên lại có vẻ u buồn.
Tư Không Liên hơi lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Ngươi vẫn chưa hiểu rõ bà ta."
Sư gia ngẩn ra, chợt suy nghĩ cẩn thận lời Tư Không Liên nói xem “bà ta” là người nào, thân thể liền trở nên lạnh cóng.
"Bà ta chưa bao giờ đặt toàn bộ trứng gà vào trong cùng một cái rổ. Ngày trước khi chinh chiến cùng Tam Triều Hàn, Triệu, Ngụy, bà ta luôn làm chủ cuộc chiến, mặc dù đã tính toán hàng trăm lần, tựa như rắn đã chắc chắn nuốt được ếch rồi thì chúng ta vẫn cứ cẩn thận sắp đặt một sự chuẩn bị ở phía sau. Chẳng qua bây giờ thân phận của bà ta đã không còn giốngtrước, nếu như kiểm tra tỉ mỉ, là một tướng lĩnh thì bà ta sẽ thực sự bách chiến bách thắng, là một bách thắng tướng quân chưa bao giờ bại trận."
Tư Không Liên hít sâu một hơi, nặng nề nói chậm: "Chính vì ai cũng có thể đoán ra được Liệt Huỳnh Hoằng là người của bà ta, cho nên hắn lại không phải là quân cờ mà bà ta dựa vào, ngoài ra việc này rất quen thuộc… Mấu chốt nhất chính là cả thiên hạ người nào không biết bà ta lạnh lùng hà khắc?".
"Cung nữ họ Dung là người thay mặt bà ta làm việc, nếu cung nữ đó thể hiện rằng mình không muốn cho Đinh Ninh qua được kiếm hội lần này thì những kẻ ngăn cản Đinh Ninh chiến thắng sẽ không chỉ có nhân thủ của thị đâu, đó không phải là hậu thủ của bà ta."
Dừng một chút, tiếng của Tư Không Liên lạnh lẽo vang lên: "Tự nhiên sẽ có rất nhiều người tôn trọng ý kiến của bà ta, giúp bà ta hoàn thành chuyện như vậy, bà ta lạnh lùng hà khắc không chỉ để cho người khác nhận thấy không phản đối bà ta sẽ không có vấn đề gì mà là cho rất nhiều người thấy rằng không chịu giúp bà ta sẽ chịu trừng phạt nghiêm khắc."
Trong lòng Sư gia ngày càng lạnh lẽo, việc này rất đơn giản lại có vô số vấn đề.
Những người đứng về phía mình càng ít thì trong phần thi một chọi một tiếp theo lại càng phải chiến đấu dữ dội nhiều lần hơn.
Thậm chí có vài thí sinh vốn không hề có hy vọng thăng cấp cũng sẽ liều mạng chiến đấu với Đinh Ninh chỉ vì ý tứ của cung nữ họ Dung.
Bằng hữu bên cạnh Đinh Ninh vốn không nhiều lắm.
Đặc biệt là trong mắt đại đa số mọi người, rất nhiều bằng hữu đứng bên cạnh hắn đều rất khó qua cửa ải này.
. . .
Đinh Ninh đi vào cung điện màu xanh, trong điện chỉ có một con đường lát đá trải dài phủ đầy rêu xanh, uốn lượn quanh co, cơn gió hơi lạnh xuôi theo hướng con đường đá.
Đinh Ninh đi theo con đường đá về phía trước, một lúc khá lâu, cuối cùng đã đến cửa ra.
Bóng đêm thật dày.
Bên ngoài cửa ra chính là thung lũng bọn họ ăn đồ ăn lúc trước.
Bên trong cái lều đơn sơ đốt vài ngọn đèn.
Ngọn đèn chiếu ánh sáng lên thân ảnh, lộ ra bóng dáng lẻ loi của hắn.
Đinh Ninh mang theo cái bóng lẻ loi đi vào trong lều, bên trong lều thức ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ, lúc này trên bàn ngoài tấm khăn trải trắng bình thường thì chỉ còn có một cây kim nhỏ nhưng sắc. (*cương châm: kim)
Đinh Ninh lấy cây kim hơ trên ánh lửa của ngọn đèn, sau đó lau đi vệt khói trên cây kim, bắt đầu kiên trì và cẩn thận khều hết những cái gai đầy khắp người.
Bóng dáng Tịch Lưu Ly xuất hiện tại một nơi hắn không thể nhìn thấy trên sườn núi.
Nàng nhìn chằm chằm vào Đinh Ninh rất lâu, vẻ thưởng thức trong mắt ngày càng nồng đậm.
Những cái gai ngày càng được nhổ sạch, thân thể trong trận chiến tiếp theo sẽ càng nhẹ gánh, hoạt động sẽ càng thoải mái, hơn nữa những cái gai này để trong người thời gian dài nhất định sẽ dẫn tới mưng mủ hoặc sinh ra các loại bệnh khác.
Chẳng qua việc khều sạch những cái gai này cũng không dễ chịu cho lắm.
Lấy ra từng cái gai nhọn dưới ánh đèn thế này sẽ rất hao tâm tổn sức, đặc biệt là thân thể đã vô cùng mệt mỏi, như vậy khều bỏ cái gai sẽ càng thêm mệt, đồng thời mỗi một lần kim rơi ra đều nhắc nhở chỗ kia của mình đang rất đau, đau đớn liên tiếp cũng khiến cho thể lực tiêu hao rất nhiều.
Vậy mà lúc này lại không nhìn thấy bất kì cảm giác nôn nóng nào của Đinh Ninh.
Hắn kiên trì khều đến cực kì cẩn thận, mặc dù Tịnh Lưu Ly nhìn không rõ lắm nhưng lại có thể tưởng tượng trên mặt bàn trước người hắn, những cái gai rơi xuống đã chất thành đống.
Trong bóng đêm, Cảnh Nhẫn cũng lẳng lặng nhìn Đinh Ninh.
Hắn cũng không che giấu vẻ tán thưởng của mình đối với Đinh Ninh chút nào.
Có thể lọt vào mắt của những người có đẳng cấp bậc này trong Mân Sơn Kiếm Tông, thậm chí được họ chú ý và tán thưởng, sau bao năm tuyển sinh cũng chưa chắc đã có nổi một, hai người.
Nhưng chẳng qua là lúc này Cảnh Nhẫn cũng không che giấu vẻ lo lắng của mình chút nào.
Vấn đề hắn lo lắng cũng là vấn đề cơ bản cuối cùng.