Người ở bên Đinh Ninh thực sự quá ít, hơn nữa quy củ chính là quy củ, quy tắc của hội kiếm đã quy định, dù là Tịnh Lưu Ly, người đặt ra quy tắc cho kiếm hội này thì cũng không có khả năng thay đổi nó.
Đêm đã khuya.
Phần lớn những sư trưởng của các chốn tu hành đang đứng trên sườn núi quan sát kiếm hội đều chưa đi nghỉ, kể cả những sư trưởng mà các thí sinh của mình đều đã bị loại cũng vẫn tập trung chú ý vào trong biển bụi gai màu đỏ thẫm.
Trong ba gã đệ tử chân truyền thực sự của Bạch Dương Động, ngoại trừ Thẩm Dịch đã rời khỏi, Đinh Ninh đã vượt qua thì giờ chỉ còn lại có Trương Nghi.
Mà trong mắt các vị Sư trưởng ở nơi tu hành, tình trạng Trương Nghi lúc này cũng cực kỳ không ổn.
Không giống với một số thí sinh khác, Trương Nghi cũng không có lựa chọn đi trong khe suối hay đi dọc hai bên bờ mà là chọn đi ngang qua bụi gai.
Hắn không có tay nghề đan áo giáp mềm nhanh và tốt như Liệt Huỳnh Hoằng nhưng cũng không muốn gai đâm vào mình càng ngày càng nhiều để thương thế của mình trở nên ngày càng nặng nề khiến thân thể ngày một yếu ớt.
Cho nên hắn lựa chọn rút kiếm tiến lên chém bụi gai.
Lúc này trong tay hắn cầm một thanh kiếm của Triệu Kiếm Lô rất nóng, tự nhiên tản ra lực nóng mạnh khiến cho bụi gai trước mặt khô giòn, có thể nói ở chỗ này rất thích hợp cho một thanh kiếm phát huy tác dụng.
Nhưng mà động tác của hắn từ đầu đến cuối rất nhanh.
Từ đầu đến cuối hắn đều dùng tốc độ cực nhanh đi xuyên qua biển gai này.
Cứ duy trì tốc độ xuất kiếm liên tiếp rất nhanh cho dù đối thủ chỉ là cây cỏ, căn bản không cần vận dụng Chân nguyên, bất kỳ một tên Kiếm Sư nào cũng sẽ mệt chết đi.
Lúc này Trương Nghi đau nhức toàn thân không chịu nổi, từng đợt ủ rũ như thủy triều cuồn cuộn kéo tới khiến hắn thực sự có chút khó có thể chịu đựng, kiếm trong tay vốn đã nặng như núi nay lại càng trở nên nặng nề.
Mấu chốt nhất chính là Trương Nghi cảm thấy bốn phía hoang dã truyền tới một vài tiếng động kì lạ.
Bất kể là mặt đất rung động một chút, một luồng gió từ đằng xa thổi tới mang theo ý lạnh và chút biến động lất phất trên người, tất cả đều nhắc nhở hắn rằng trong biển bụi gai đỏ thẫm nhìn rất bình yên này đang có rất nhiều biến động mà hắn vốn không muốn gặp nhưng rồi vẫn sẽ nhanh chóng phải đối diện.
Bình thường hắn rất giữ lễ, trong mắt rất nhiều người là một kẻ lề mề lạ thường, làm việc luôn do dự nhưng bất kỳ sư trưởng nào trong Bạch Dương động đều biết hắn và Đinh Ninh đều là hai đồ đệ cực kỳ thông minh.
Từ lúc mới bắt đầu hắn đã phát hiện suối nước tịch mịch quá mức nên mới lựa chọn từ bên trong bụi gai trực tiếp tiến lên, đồng thời từ nơi này hắn cũng không có làm chậm trễ thời gian, hắn đoán rằng mặc dù cẩn thận đi qua, ẩn nấp tung tích thì tuyệt đối vẫn sẽ có khả năng có thứ tìm tới nơi cho nên hắn một mực duy trì tốc độ cực nhanh đi xuyên qua biển gai này.
Chẳng qua là biển gai này thực sự quá lớn, lại có Pháp trận bao phủ, khiến hắn rất khó biết chắc chắn con đường thẳng ở phía trước, tới lúc này mặc dù hắn đã không còn gặp nguy hiểm trực tiếp thế nhưng trong mắt hắn cung điện màu xanh kia còn rất xa mà xung quanh bốn phía bát ngát đều có những biến dị đáng sợ được tạo ra.
Trực giác cho hắn biết rằng đã có thí sinh bị loại.
Đồng thời trực giác cũng cho hắn biết những thứ đáng sợ kia đang săn tìm những thí sinh khác giống như hắn.
Cảm giác bốn phía truyền tới động tĩnh đáng sợ của những thứ kia, Trương Nghi nhìn mình, mặc dù không dùng sức nhưng so với các bậc lão nhân tuổi cao cũng không khác mấy, hai tay cũng phát run, hắn hít sâu một hơi, trầm mặc chỉ chốc lát, tiếp đó làm ra hành động mà các Sư trưởng tu hành ở trên sườn núi căn bản không nghĩ tới đầu tiên.
Hắn dùng trường kiếm trong tay dọn một khoảng vừa đủ rồi nằm vật xuống, dùng trường kiếm trong tay san phẳng nơi đó, làm khô hơi nước, biến nơi đó thành vùng đất khô cằn cứng rắn, tiếp đó nằm xuống, bóp nhẹ chính cánh tay phải đau nhức của mình rồi chỉ chốc lát sau nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
"Hắn có ý gì đây?".
"Cho dù là mệt mỏi thật nhưng đã đến nước này sao còn có thể ngủ tiếp được?".
"Lẽ nào hắn không phát hiện ra những động tĩnh bất thường này?".
Ban đầu các Sư trưởng ở nơi tu hành cũng không biết hắn đang làm cái gì, sau đó thấy hắn nhanh chóng đi vào giấc ngủ say, cuối cùng có mấy người không nhịn được phát ra tiếng kinh hô khó lý giải.
"Rất dũng cảm."
Ở một phía trên đỉnh núi có một giọng nói vô cùng ôn hòa vang lên, vừa nghe đã khiến người ra cảm thấy thoải mái giống như có một làn gió mùa xuân hiu hiu thoảng qua.
Người nói ra mặc trên người triều phục màu vàng nhạt, Hoàng Chân Vệ hơi xúc động khe khẽ lắc đầu: "Thật sự rất dũng cảm."
Ở Trường Lăng thân phận của hắn cực kỳ cao quý, đương nhiên những người có thể đứng gần lão cực kỳ ít.
Chẳng qua tất cả mọi người khi nghe giọng nói của lão đều thấy những lời này là khen chứ không phải là quở trách.
Lúc này Đàm Thai Quan Kiếm đứng trong toà cung điện màu xanh, hắn thấy Trương Nghi hành động như vậy trong biển gai cũng không khỏi hơi xúc động.
Mấy đệ tử trong Bạch Dương động này rất có ý tứ.
Mặc dù theo như lời đồn, Trườn Nghi là thận trọng, do dự nhất nhưng cũng không tầm thường.
Trương Nghi ngủ cực kỳ ngon bởi vì đã mệt mỏi quá mức, thậm chí hắn còn phát ra vài tiếng ngáy... Hắn chẳng làm gì mà chỉ ngủ say, vậy mà vẫn khiến cho rất nhiều ánh mắt trên sườn núi phải chú ý tới mình.
Có một đám Hoàng Trùng đã ăn Huyền Sương Trùng, trông giống như du kỵ quân (*đảm nhiệm tuần tra đột kích kỵ binh hoặc tập kích bất ngờ kỵ binh) đang ở trong bụi rậm cách hắn một khoảng không xa.
Thậm chí khoảng cách tới hắn cũng rất gần, chưa tới nửa dặm.
Chỉ cần bị chúng phát hiện thì Trương Nghi sẽ lập tức bị trọng thương trong khi đang ngủ và phải rút khỏi kiếm hội lần này.
Nhưng mà Trương Nghi đánh cược thắng.
Đàn Hoàng Trùng này chỉ lướt qua hắn.
Ước chừng sau hai canh giờ ngủ say, Trương Nghi mở mắt tỉnh lại.