Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 342: Sư huynh (2)

Chương 342: Sư huynh (2)


Từ Liên Hoa nhíu mày lại, hắn không nhịn được mà muốn mắng Trương Nghi ngu xuẩn, với thực lực của hắn mà còn phải chịu thương thế nghiêm trọng như vậy, làm sao có nhiều người có thể đi ra nhanh hơn bọn hắn chứ. Tuy vậy, nghĩ đến việc trong phần lớn thời điểm Trương Nghi còn thông minh hơn mình nhiều, hắn nhịn được mà nói: “Thả ta xuống.”

“Sao không có một người nào vậy?”

Trương Nghi kinh ngạc nhìn sơn cốc trống trải cùng những túp lều tựa như không có một bóng người, lại có chút do dự mà quay đầu lại, nói: “Ngươi có muốn ta cõng ngươi đến túp lều kia rồi mới thả xuống không?”

Từ Liên Hoa nhịn không được mà tức giận mắng: “ Nhiều hay ít hơn vài bước thì có quan hệ gì?”

Trương Nghi kịp nhận ra hình như mình đã quá mức lề mề, liền ngượng ngùng buông Từ Liên Hoa xuống. Nhưng vừa đi về phía trước vài bước, hắn đã “A” lên một tiếng, kêu to mừng rỡ.

Từ Liên Hoa đụng mạnh vào lưng do Trương Nghi đột nhiên ngừng lại, vết thương trên người lập tức đau nhói lên một hồi, hắn không nhịn được mà tức giận hỏi: “Làm cái gì vậy?”

“Ngươi nhỏ giọng chút ít đi.”

Trương Nghi mừng rỡ không nói nên lời, quay đầu bảo hắn vậy.

“Chính ngươi cũng lớn tiếng như vậy, lại bảo ta nói nhỏ?” Từ Liên Hoa cảm thấy đầu óc của Trương Nghi quả thật đã có vấn đề, song khi nhìn được rõ cảnh tượng bên trong túp lều thì hắn lập tức hiểu được vì sao Trương Nghi lại thế.

“Vậy mà hắn lại đứng đầu?”

Nhìn Đinh Ninh đang nghiêng người dựa vào cây cột ngủ say sau một cái bàn, thấy trên người Đinh Ninh không có nhiều vết thương rõ ràng, lại xác định được những túp lều bên cạnh không có người nào nữa, Từ Liên Hoa liền trầm mặc lại, sinh lòng kính nể.

Lần một lần hai còn có thể giải thích là trùng hợp, nhưng quá nhiều sự trùng hợp thì sẽ trở thành tất nhiên.

“Tiểu... sư đệ của ta thực sự phi thường.”

Trương nghi đã vào trong căn lều, đi đến trước ngước Đinh Ninh, chân tay nhất thời cũng có chút cảm giác luống cuống.

Từ Liên Hoa lại càng trầm mặc.

Bởi vì hắn nhìn thấy trên mặt bàn bên trong những căn lều này chỉ có để những tấm vải gạc cầm máu đơn giản nhất chứ không có bất kỳ dược vật trị thương đặc hiệu nào.

Hắn hít một hơi thật sâu rồi cầm vài tấm vải gạc đi tới một khoảng đất trống đầy nắng sau căn lều, bắt đầu vạch những chỗ quần áo rách rưới đã dính vào cả vết thương của mình ra.

Quần áo dính dớp và vết máu bong ra từng mảng từ người hắn, lông mày của hắn không ngừng giật giật, miệng vết thương lại bắt đầu chảy máu.

Trương Nghi đi đến sau lưng Từ Liên Hoa, nhìn thấy những vết máu và quần áo đã bong tróc ra khỏi người nhưng Từ Liên Hoa vẫn mặc cho vết thương chảy máu mà không lập tức dùng vải gạc băng bó lại, hắn liền không nhịn được mà hỏi: “ Ngươi không băng bó lại thật à?”

Từ Liên Hoa bất đắc dĩ nhìn Trương Nghi như nhìn một đứa trẻ vô tri, buồn phiền nói: “Đương nhiên là không phải thế.”

Trương Nghi ngẩn người ra, hỏi: “Vậy ngươi đang làm cái gì vậy?”

“Ngươi cũng thấy đấy, nơi đây không có dược vật trị thương nào khác, hẳn là Mân Sơn Kiếm Tông muốn chúng ta mang theo vết thương để tham gia phần kiếm thí tiếp theo.” Từ Liên Hoa ngẩng lên, híp mắt nhìn mặt trời phía trên đỉnh đầu, từ từ nói: “Sư tôn của ta nói trong tình huống không còn cách nào khác, đôi khi máu tươi của bản thân và ánh mắt trời cũng là một loại dược vật đối với vết thương mới.”

“Phơi nắng cũng có ích?” Trương Nghi hoài nghi nhìn những vết thương đang chảy máu trên người Từ Liên Hoa.

“Dùng ánh mặt trời để hong khô vết thương, khiến vết thương có thể đông lại tự nhiên được hết cỡ, sau đó mới dùng vải gạc cầm máu chắc chắn sẽ có ích hơn việc cố cầm máu một cách cưỡng ép bằng vải gạc.” Từ Liên Hoa cúi đầu xuống, lạnh lùng nhìn những vết thương đang chảy máu trên người mình, trầm mặc một lát rồi nói tiếp: “Ta hy vọng là có ích.”

Trương Nghi biết rõ tình trạng thân thể của Từ Liên Hoa không lạc quan, hắn khó khăn nuốt từng ngụm nước miếng, cảm nhận ánh mặt trời ấm áp rồi nói chân thành: “Ta cũng hy vọng là có ích.”

Từ Liên Hoa không trả lời lại, hắn hít sâu một hơi rồi bắt đầu cầm kiếm của mình lên, cắt đi những chỗ đã thối rữa trên vết thương.

Đôi khi tác dụng tốt nhất của bằng hữu chỉ là để có người bầu bạn mà thôi.

Trương Nghi nhìn bộ dạng không cần mình giúp của Từ Liên Hoa, do dự một chút rồi hỏi: “Dù sao phơi nắng cũng tốt, ta có nên đem sư đệ của mình tới đây không?”

Từ Liên Hoa bị đau, trầm giọng đáp: “ Đó là sư đệ của ngươi, có nên đem qua đây không thì có quan hệ gì với ta?”

Nghĩ đến biểu hiện lúc trước của Đinh Ninh, Trương Nghi biết rõ dù Đinh Ninh có bị tỉnh dậy thì cũng có thể nhập nội tu hành hoặc ngủ lại rất nhanh, cho nên hắn cười cười áy náy rồi quay lại bên trong túp lều, ôm Đinh Ninh ra bằng động tác nhẹ nhàng, êm ái nhất, đổ một ít cỏ khô trải ra rồi đặt Đinh Ninh lên đó.

Vẫn là ngủ, nhưng hắn hy vọng Đinh Ninh có thể ngủ thoải mái hơn một chút, ấm áp hơn một chút.

Liếc mắt qua nhìn thấy được toàn bộ những việc làm của Trương nghi, Từ Liên Hoa vẫn cảm thấy hắn quá mức cẩn thận, quá mức mẹ già, nhưng hắn không thể không thừa nhận bất cứ ai cũng đều hy vọng mình có một sư huynh có thể dễ dàng khiến cho người ta cảm thấy ấm áp như thế.

Trương Nghi cũng bắt đầu xử lý những vết thương của mình, toàn bộ sơn cốc lại trở nên yên tĩnh.

Đúng lúc này, trên sườn núi lại có bóng sáng chớp động.

Lại thêm một kẻ đã vượt qua kiểm tra xuất hiện.





Quyển 3 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch