Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 460: Tuyết Mân Sơn, Nồi trong lửa (1)

Chương 460: Tuyết Mân Sơn, Nồi trong lửa (1)





Bởi vì Mân Sơn rất cao nên có tại đây có tuyết.

Trong một tòa điện màu xanh nằm ngay giữa lằn ranh phủ tuyết của ngọn núi, Tạ Trường Thắng đang quấn một tấm mềm lông dày màu xanh tựa người bên cửa sổ. Hắn vừa duỗi cổ ra ngoài nhìn một tòa điện màu xanh thấp hơn và cả vùng sơn cốc ngoài kia, vừa không hài lòng mà lẩm bẩm:

- Nơi lạnh như vậy, chẳng lẽ các ngươi không nghĩ nên có thêm một chậu than, còn để thêm vài miếng thịt dê lên trên hay sao?

Sau lưng hắn là một tu hành giả trung niên Mân Sơn Kiếm Tông đang đứng thẳng người. Vốn sắc mặt người này đã có chút bất thiện, nghe thấy nói vậy thì chuyển sang âm trầm thêm vài phần nữa, lạnh giọng đáp.

- Nếu như muốn thoải mái, dễ chịu thì ở chỗ này không chịu đi làm cái gì? Tổ chức kiếm hội bao nhiêu năm qua, những nhân tài thiếu niên tham gia còn khó trị liệu hơn so với người đều đã đi hết rồi. Chỉ còn ngươi là viện cớ mãi không chịu đi.

Tạ Trường Thắng quay đầu nhìn y, rất thản nhiên đáp lời:

- Thương thế của ta vẫn chưa tốt, nếu không ta còn ở đây làm gì?

- Viện cớ thương thế chưa tốt, cố chấp ở lại Mân Sơn Kiếm Tông ta. Cả ngày hết nhìn đông đến nhìn tây, tìm kiếm xem thử có học trộm được cái gì hay không.

Tu Hành giả trung niên Mân Sơn Kiếm Tông lại cười lạnh nói tiếp:

- Ngươi không thể lọt vào được mười hạng đầu trong Mân Sơn Kiếm Hội, lại cứ cứng đầu ở lại Mân Sơn Kiếm Tông ta, không thấy xấu hổ?

- Ta xấu hổ cái gì? Chẳng lẽ có ai thấy biểu hiện của ta trong Mân Sơn Kiếm Hội là rất mất mặt?

Tạ Trường Thắng quay đầu liếc nhìn người Tu Hành giả Mân Sơn Kiếm Tông này:

- Nếu như đã cảm thấy nơi này có lợi, có thể nghĩ ra được biện pháp ở lâu hơn một ngày nữa thì được gọi là có bản lĩnh.

Hai hàng lông mày của người trung niên này nhẹ cau lại, ánh mắt đầy tức giận. Nhưng còn chưa đợi y nói gì thì Tạ Trường Thắng đã đầy khinh thường nói tiếp:

- Người cũng không cần xen vào chuyện của người khác. Mấy người Cảnh Nhận bọn họ thừa hiểu tình huống của ta, nếu bọn họ muốn đuổi ta đi thì ta đã không còn ở đây từ lâu rồi. Ta còn có thể viện cớ như vậy được sao?

Tu hành giả trung niên này chợt ngẩn ngơ, cảm thấy Tạ Trường Thắng nói không phải không có lý.

Tuy nói Tạ Trường Thắng tựa như quá mức vô lại, thế nhưng Mân Sơn Kiếm Tông cũng không chính thức cho hắn cơ hội học tập. Chuyện này dường như hoàn toàn không trái với quy củ của Mân Sơn Kiếm Tông.

Nghĩ đến điểm này, tu hành giả trung niên của Mân Sơn Kiếm Tông cảm thấy, có lẽ tông chủ Bách Lý Tố Tuyết có dụng ý sâu xa nào đó mới cho phép Tạ Trường Thắng ở chỗ này. Sau một lúc, vẻ âm trầm và tức giận trên mặt y đã nhanh chóng biến mất, thần sắc dần ôn hòa trở lại. Y thò tay lấy một phong thư từ trong ống tay áo ra, đưa cho Tạ Trường Thắng.

- Thư của ai?

- Của Đinh Ninh sư điệt đấy.

- Đinh Ninh?

Ánh mắt Tạ Trường Thắng chợt sáng ngời, dùng tốc độ nhanh nhất chộp lấy lá thư. Sau đó hắn mở ra, nhưng chỉ vừa đảo mắt nhìn qua đã không nhịn được mà bật cười.

- Ta chỉ lo ngươi không muốn. Nếu đã nói là muốn, vậy thì không phải đơn giản sao?

- Bút, giấy đến!

Tiếp theo, hắn tiện tay cầm lá thư vung vẩy, rất hào khí quay qua vị tu hành giả trung niên của Mân Sơn Kiếm Tông này hô lớn.

Sắc mặt người tu hành giả trung niên này vừa mới có chút ôn hòa, lập tức chuyển sang khó coi. Nói gì thì nói, Tạ Trường Thắng là hậu bối, vậy mà dám sai sử y như với hạ nhân. Đối với một người cổ hủ như y mà nói thì đây quả thật chính là đại nghịch bất đạo.

- Trừng cái gì mà trừng. Đây cũng không phải là người làm giúp ta.

Tạ Trường Thắng nhìn thấy sắc mặt của y, nhưng lại bất mãn kêu lên:

- Là ta đang giúp đệ tử thiên tài Đinh Ninh của Mân Sơn Kiếm Tông các người làm việc đấy. Chẳng lẽ người không hiểu là Quan Trung Tạ gia chúng ta đang dốc hết lực lượng toàn tộc ra giúp hắn?

Người tu hành giả trung niên Mân Sơn Kiếm Tông này giật mình, sắc mặt khẽ run một cái. Sau đó y gật đầu làm lễ, tôn kính nói:

- Nói rất đúng, ta sẽ lập tức chuẩn bị giấy bút.



- Mặc kệ bên ngoài bình luận thế nào về tên thiếu niên Tạ gia này, nhưng xem ra tên thiếu niên này đối mặt với dạng người gì cũng sẽ không bị thua thiệt. Không hiểu là do tính cách trời sinh, hay là do di truyền của dòng họ Quan Trung Tạ gia nữa.

Đàm Thai Quan Kiếm đứng bất động bên cửa sổ của một tòa điện màu xanh đối diện với chỗ Tạ Trường Thắng. Gã nhịn không được mà khe khẽ lắc đầu, nói ra.

Hai tòa điện cách nhau rất xa, ở giữa còn có mây trắng lượn lờ che phủ nhưng Đàm Thai Quan Kiếm lại nghe được rất rõ cuộc đối thoại giữa Tạ Trường Thắng và người tu hành giả trung niên kia.

- Chỉ là ngộ tính của tên thiếu niên Tạ gia này bình thường. Con đường tu hành sau này chỉ sợ khó mà đuổi theo được với mấy người kia.

Đàm Thai Quan Kiếm là một tu hành giả có tính tình cực kỳ cao thượng. nhưng chẳng biết tại sao lại thật sự rất có hảo cảm với cái tên thiếu niên có chút vô lại này, cho nên gã nhịn không được lại khẽ thở dài một tiếng.

Đứng cạnh gã là một thiếu nữ mặc áo bào xanh, chính thị Tịnh Lưu Ly.

Nghe tiếng thở dài này, Tịnh Lưu Ly nhìn gã rồi bình thản nói:

- Trường Lăng có trăm hạng người, cũng không phải chỉ có Tu Hành Giả biết sử dụng kiếm mới đạt được thành tựu.

Đàm Thai Quan Kiếm nhịn không được bật cười, nói:

- Tầm nhìn cao hơn thì sẽ thấy khác hẳn. Thật sự ngươi rất thích hợp với vị trí tông chủ trong tương lai.

- Tiếp nhận vị trí tông chủ…

Hai đầu mày của Tịnh Lưu Ly khẽ nhăn lại, liếc nhìn Đàm Thai Quan Kiếm nói:

- Kỳ thật con không hiểu vì sao sư tôn rõ ràng còn đang trong thời kỳ đỉnh phong, lại cứ ôm lấy cái ý tưởng nhường chức vị tông chủ. Con không biết là người có ý gì.

Đàm Thai Quan Kiếm giật mình, chợt suy nghĩ đến xuất thần. Một lát sau gã mới cười khổ:

- Chỉ sợ không ai biết được trong lòng hắn đang có ý gì.

- Con định đi Mặc Viên.

Tịnh Lưu Ly thu lại ánh mắt đang nhìn về tòa điện màu xanh đối diện. nàng xoay người lại, rồi chậm rãi lên tiếng.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch