Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 461: Tuyết Mân Sơn, Nồi trong lửa (2)

Chương 461: Tuyết Mân Sơn, Nồi trong lửa (2)


Đàm Thai Quan Kiếm nhìn nàng kỳ quái:

- Ngươi đi Mặc Viên làm gì?

- Nếu như hắn muốn ép cung nữ kia quyết đấu, lại còn viết thư cho Tạ Trường Thắng thì có nghĩa là hắn rất có lòng tin giết chết được cung nữ họ Dung. Hơn nữa cũng đã vạch nên kế hoạch.

Gương mặt như ngọc lưu ly của Tịnh Lưu Ly như được phản chiếu vẻ lạnh lẽo của băng tuyết nơi vách núi này, mang theo thanh âm đầy cảm khái khó hình dung được nói tiếp:

- Ngay cả ta còn không nắm chắc tất thắng khi quyết đấu sinh tử với một cao thủ như cung nữ họ Dung kia. Mà một kẻ tu hành giả vừa mới bước vào Tứ cảnh lại nhanh chóng có lòng tin có thể giết chết được ả. Thực lực hắn nhảy vọt như vậy, thì quá trình này đối với ta mà nói, đều là những kinh nghiệm tu hành quý giá. Hơn nữa, hắn luôn cho ta cái cảm giác mọi giây mọi phút đều đi trước ta, cấp cho ta một áp lực thật lớn như không cách nào vượt qua được. Ta phải đảm bảo trước khi hắn thành công ép được cung nữ họ Dung đồng ý quyết đấu, hắn thật sự có đủ năng lực giết chết ả.

Đàm Thai Quan Kiếm cẩn thận suy nghĩ một chút. Gã cảm thấy lời này của Tịnh Lưu Ly rất đúng.

….

Tại một nơi thanh lãnh sâu trong Mặc Viên, cũng là tiểu viện nơi Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết cư ngụ, mấy chuyện mà Đinh Ninh cố tình nói với Trưởng Tôn Thiển Tuyết lúc trước dường như cũng không làm thay đổi thứ gì cả. Cái không khí của tiểu viện vẫn đầy vẻ trầm muộn…Thậm chí trong ngày khô nóng của mùa hè này, còn có một tia hàn ý như có như không.

Bên trong viện chỉ có chút hàn ý như có như không, còn trong phòng ngủ của Trưởng Tôn Thiển Tuyết thì tựa như rét đậm.

Trên những tấm màn, mành cửa, bên phía trong của song cửa sổ, thậm chí cả trên vách tường đều kết một tầng sương lạnh dày đặc màu xanh đậm.

Một thanh trường kiếm màu xanh đen với vẻ thâm trầm đến cực điểm, hoàn toàn không giống như vật thuộc về nhân gian đang lơ lửng trước người Trưởng Tôn Thiển Tuyết.

Thanh kiếm này rét lạnh đến cực điểm. Từng đợt nguyên khí lạnh lẽo dày đặc tản ra bên ngoài thanh kiếm như những đám hỏa diễm màu xanh đen đang không ngừng thiêu đốt trong không khí. Trong cảm giác của tu hành giả, mỗi sợi nguyên khí màu xanh đen này lại như chứa đựng lấy rất nhiều cái thế giới băng tuyết bên trong.

Đám nguyên khí lạnh lẽo dày đặc tựa như một đám lửa từ thanh trường kiếm xanh đen này lại tự động bay về phía thân thể Trưởng Tôn Thiển Tuyết. Khi đến gần người nàng, chúng lại ngưng kết thành những sợi tơ đen nhỏ.

Bên dưới đám tơ đen, là con Huyền Sương trùng đỏ thẫm đang không ngừng há to miệng tham lam hớp lấy.

Trên người nó cũng bị một tầng băng dày đặc đông kết lại. Thân thể nó không ngừng run rẩy ớn lạnh, khiến người khác cảm giác như nó không cách nào chịu đựng được cái rét lạnh này, như muốn hoàn toàn bị đông cứng.

Nhưng trong cái rét lạnh như muốn đông cứng lại đó, bởi vì không ngừng bị khí tức sương lạnh dày đặc ngấm vào, thân thể của nó bắt đầu sinh ra những biến đổi rất nhỏ.

Màu đỏ thẫm bóng loáng mềm mại trên người nó cũng dần bị nhuộm thành một màu xanh đen, dần dần trở nên thô ráp hơn. Trên cái đầu tròn vo của nó nhú lên hai cái điểm thật nhỏ. Cái điểm nhỏ xíu nhô lên đó mắt người thường không cách nào nhận ra được, nhưng trong cảm giác của Tu Hành giả như Trường Tôn Thiển Tuyết lại cực kỳ rõ ràng.

Cảm giác được sự biến hóa đó, tâm cảnh luôn lành lạnh của Trưởng Tôn Thiển Tuyết lại tự nhiên nảy sinh ra một tia vui vẻ.

Cửu U Minh Vương Kiếm là do Minh ngọc thu thập được trong vực sâu luyện chế thành. Mà Minh ngọc thì lại là tên của một loại nội đan Minh ngư trong vực sâu tích tụ lại. Mặc dù là tu hành giả như nàng, đạt được công pháp phù hợp thì lúc bắt đầu dung luyện thanh kiếm này cũng không cách nào thừa nhận được, phải cần thêm Đinh Ninh song tu trợ giúp.

Sinh vật bình thường, kể cả những dị thú cường đại ở xứ lạnh khác đều khó có khả năng thừa nhận và hấp thu lấy nguyên khí của Cửu U Minh Vương Kiếm. Trừ phi bản thể của nó cũng ẩn chứa huyết mạch của Minh hàn nơi vực sâu, là đám sinh vật vốn đã sinh sống nơi vực sâu này.

Suy đoán này cùng với những suy đoán trước kia của nàng lại giống hệt nhau, có lẽ chính bản thân loại Huyền Sương trùng của Mân Sơn Kiếm Tông này cũng tới từ một loại vực sâu như vậy.

Bên trong Mân Sơn Kiếm Tông có vực sâu?

Hay Mân Sơn vẫn là núi cao?

Cái lạnh lẽo của Mân Sơn, là đến từ độ cao hay là từ hàn khí nơi vực sâu?

Bởi vì sự biến hóa mạnh mẽ của Huyền Sương trùng mà Trưởng Tôn Thiển Tuyết cảm thấy mừng rỡ, đồng thời trong đầu cũng nảy sinh ra vài khả năng.



Bên ngoài Trường Lăng, tại một nơi thôn quê với vài mái nhà tranh bên bờ Vị Hà.

Nơi đây là bãi bồi của con sông, có địa thế khá cao. Tuy hoàn toàn nằm bên ngoài Trường Lăng, thế nhưng đứng đây có thể nhìn thấy được toàn bộ hình dáng hùng vĩ của Trường Lăng và cả vùng giáp ranh của nó nữa.

Trong đó có một gian nhà tranh quay mặt về phía dòng nước. Trong gian nhà tranh có một cô gái nhỏ gầy, mặc áo vải đang nấu canh cá.

Rõ ràng chậu than đang nấu nồi canh không có nhiều củi đốt, nhưng lửa lại cháy rất mãnh liệt. Mỗi ngọn lửa bốc lên lại có hình góc cạnh tựa như từng thanh kiếm nhỏ vậy.

Trong cái tầm thường lại ẩn chứa lấy kiếm đạo chi ý cường đại. Nàng chính là Triệu Tứ.

Truyền nhân mạnh nhất của Triệu kiếm Lô, danh chấn thiên hạ, sau trận đánh trên sông Vị Hà ngày đó thì đã mất tung tích, vì vậy thế gian cũng ít bớt đi vài phần chú ý đến nàng.

Bởi vì nàng đã bị mất đi bản mệnh kiếm.

Bản mệnh kiếm hội tụ vô số bản mệnh nguyên khí của một tu hành giả, là vô số năm tháng bồi dưỡng mà thành. Bởi vì còn trọng yếu hơn cả hai cánh tay của tu hành giả, cho nên một khi bản mệnh kiếm bị đánh mất, cũng có nghĩa lực lượng cũng sẽ bị suy yếu đi vài phần.

Nhưng trong chớp mắt, Triệu Tứ đang yên lặng nấu cá chợt khẽ chấn động thân hình, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn trời.

Ngọn lửa trong chậu than trước mặt nàng chợt bùng lên hừng hực, bao phủ toàn bộ cái nồi sắt vào bên trong.





Quyển 4 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch