Thôi Hành Chu lưu lại nơi đây một đêm, cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Sau khi dùng điểm tâm xong, y lại tại cổng lớn phân phó Lý mụ mụ vài câu, liền lên xe nghênh ngang rời đi.
Về phần Linh Tuyền trấn này, y vô cùng yên tâm, bởi giám thị Liễu Miên Đường, trừ Lý mụ mụ trong ốc trạch, bên ngoài còn vô số trạm gác ngầm. Nếu Lục Văn tặc tử dám hiện thân, ắt hẳn có đi không về.
Về phần Miên Đường, từ khi được phái đến đây, nàng cảm thấy thời gian bình thản có chút buồn tẻ.
Sau khi dùng điểm tâm xong, mây đen tan đi, ánh dương quang chiếu rọi con đường lát đá, phố bắc một mảnh ấm áp trong sáng.
Liễu Miên Đường nhập gia tùy tục, mang theo hài đế muốn nạp, lại khiến Lý mụ mụ chuẩn bị một khay lạc rang, chạy đến trong ngõ nhỏ cùng đám bà tử, phụ nhân kia hàn huyên.
Đối với lân cận mới tới, đám phụ nhân này vô cùng hoan nghênh. Sau khi chào hỏi lẫn nhau, liền dò xét kỹ nghệ thêu thùa của Thôi gia tiểu nương tử.
Xem xét kỹ, đám phụ nhân đều có chút vui mừng. Xem ra ông trời công bằng, Thôi tiểu nương tử linh khí đều sinh trưởng trên mặt, còn trên tay chẳng có chút chương pháp nào, đường may thô kệch, chẳng sợ cấn chân quan nhân nhà nàng!
Thấy mỹ phụ Thôi gia vụng về, lòng ghen tị của các vị phụ nhân bỗng nhiên lắng xuống, thêm nữa lạc rang của Lý mụ mụ ngon miệng, các bà tử ăn đến miệng mềm, đối đãi Thôi nương tử cũng càng thêm thân thiết hiền hoà.
Miên Đường không hề nhắc đến việc tướng công nhà mình mua cửa hàng thất bại, chỉ mỉm cười mượn chuyện phiếm hỏi thăm hư thực các cửa hàng lớn trên trấn, tiện thể hỏi giá cả trước đây của các chủ quán muốn bán cửa hàng.
Đám phụ nhân trò chuyện khí thế ngất trời, Lý mụ mụ lại một mực mặt đen.
Vương gia có ý muốn phụ nhân này làm mồi, nhưng ngồi tại cửa chính nhà mình thì có thể câu được phản tặc nào?
Thế là, mượn cơ hội mọi người ai về nhà nấy làm cơm trưa, Lý mụ mụ nói với Miên Đường: "Phu nhân, hàng hóa của đông gia sắp bày cửa hàng, hai ngày nay nếu không chọn được cửa hàng tốt, chỉ sợ hàng hóa đều không có chỗ trưng bày."
Miên Đường lại cười ngọt ngào với nàng: "Không vội, trong lòng ta đã có chút chắc chắn rồi, buổi chiều sẽ đi xem trên trấn, trì hoãn đại sự của quan nhân không được."
Dứt lời, nàng về phòng tìm kiếm y phục để đi xem cửa hàng buổi chiều.
Lý mụ mụ nhìn Liễu Miên Đường một bộ dáng vẻ tràn đầy phấn khởi, đáy lòng thở dài một tiếng. Nói cho cùng, cô nương này kỳ thật cũng là người trong sạch, nếu không bị cướp bóc, hẳn là an ổn lấy chồng sinh con.
Nàng phục thị nữ tử này đã một năm, cũng rõ ràng tính tình cô nương này không tệ, bây giờ nhìn nàng một lòng muốn vì "Quan nhân" chuẩn bị sinh ý, ngược lại có cảm giác bi kịch.
Chỉ mong mọi chuyện trôi chảy, Liễu Miên Đường có thể giúp vương gia sớm ngày bắt được thủ lĩnh đạo tặc, đến lúc đó xem vương gia có thể khai ân, bỏ qua cho cô nương số khổ này hay không.
Bất quá khi Lý mụ mụ nhìn thấy Liễu Miên Đường thay y phục xong, trong lòng quả thực sững sờ. Tuy trong rương quần áo của Liễu Miên Đường không có bộ đồ mới nào, nhưng cần gì phải chọn bộ cũ nát như vậy để mặc? Nếu nàng không nhìn lầm, bộ áo kia tựa như áo câm điếc bà treo trong viện lúc chẻ củi mới mặc.
"Phu nhân, ngài đây là..." Không đợi Lý mụ mụ nói hết lời, Miên Đường đã ngắt lời: "Chọn mua đồ, mặc y quan sáng rõ chẳng khác nào dê béo đợi làm thịt. Ngươi có quần áo vải thô không, mau thay đi."
Lý mụ mụ không còn cách nào, chỉ đành ứng nàng, đổi bộ quần áo đã cũ, đi theo Liễu Miên Đường ra khỏi cửa.
Sáng sớm, đám bà tử kia đã nhắc đến mấy chỗ địa điểm cửa hàng tốt, nhưng Miên Đường nhìn vài lần rồi rời đi. Cuối cùng, nàng đến phố đông, đột nhiên móc khăn che mặt cản cát, che kín mặt, rồi phân phó Lý mụ mụ cũng che mặt, mới tiến lên phía trước.
Đi chưa được mấy bước, đã thấy một cửa hàng chật hẹp treo biển bán. Nàng đánh giá trên dưới, liền đi vào hỏi giá.
Cửa hàng này vốn là bán đồ ăn vặt, mặt tiền cửa hàng bị hun đến mờ nhạt, cửa hàng chật hẹp, lại ở đường phố vắng vẻ, quả thực không phải cửa hàng tốt.
Nhưng Liễu Miên Đường tựa hồ lưu tâm, từ từ cởi khăn che mặt, hỏi chủ quán giá chuyển nhượng. Chủ quán kia thấy nàng ăn mặc keo kiệt, còn tưởng nàng chỉ đến mua bánh nướng, không ngờ nàng lại nhắc đến chuyện chuyển nhượng, không khỏi nghi ngờ dò xét.
Bất quá tiểu nương tử này có dáng vẻ đẹp mắt, khiến chủ quán thái độ hòa hoãn hơn, không trực tiếp coi nàng là ăn mày đuổi đi.
Nhưng giá cả y đưa ra quả thực trên trời, xem ra không coi Liễu Miên Đường là người mua thật sự.
Miên Đường không chút hoang mang cười nói: "Thực không dám giấu giếm, nhà ta làm mai táng giấy tiền vàng mã, không cần mặt tiền cửa hàng đường hoàng, chẳng qua treo chữ "Điếm" mời chào láng giềng. Nếu không, ta đã chẳng coi trọng cửa hàng nhỏ dùng cũ này. Nếu ngươi thành tín cho giá, ta hôm nay liền có thể thay quan nhân làm chủ, ký khế đất, tiền bạc trao ngay."
Chủ quán kia nghe nàng nói vậy, đầu tiên nhíu mày cảm thấy xúi quẩy, rồi đột nhiên mắt sáng lên hỏi: "Chuyện này là thật?"
Liễu Miên Đường mỉm cười: "Tuyệt không nói đùa! Chỉ là vốn nhỏ sinh ý, trong tay tiền bạc không nhiều, xin ngài cho cái giá thành tín."
Hai người cò kè mặc cả, Lý bà tử chỉ im lặng nghe, tiện thể thu hồi lời mở đầu – Liễu gia cô nương cách hiền thê còn xa, may mắn không gả vào Thôi gia thương nhân, nếu không nội tình dày đến đâu cũng bị bại gia bà nương bại quang.
Vương gia rõ ràng nói muốn làm đồ sứ, nàng lại tham tiện nghi, chọn mua cái cửa hàng bẩn thỉu chật hẹp này. Hơn nữa buổi sáng, đám bà tử kia còn nói, cửa hàng bánh nướng này vì xích mích với cửa hàng bánh bao bên cạnh, mấy lần động thủ, suýt đánh ra án mạng, bất đắc dĩ mới muốn cầm cố cửa hàng đi nơi khác.