Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiều Tàng

Chương 18: Vương Phủ Kiều Khách (2)

Chương 18: Vương Phủ Kiều Khách (2)


Liêm Sở thị liền mang theo nữ nhi cáo từ, trở về Liêm Bình Lan tạm trú viện lạc.

Đợi vào nội thất, bốn phía không còn tạp vụ người ngoài, Liêm Sở thị lập tức khó thở, trừng mắt nhìn nữ nhi rồi nói: "Chẳng phải đã sớm nói rõ, trước đem Liên Hương đưa đến bên cạnh Hành Chu, cũng tốt biết bên kia ra sao tình hình. Vất vả lắm mới khiến tỷ tỷ nới lỏng miệng, sao con lại ngăn cản?"

Càng nói lửa giận càng bốc lên, Liêm Sở thị không khỏi đầy lòng sầu lo nói tiếp: "Lão thiên gia a, thật đúng là thừa kế nghiệp cha, vương phủ chuyện hoang đường không dứt! Lúc trước ta biết lão vương gia Thôi Tạ hoa tâm thành tính, mới gắng gượng không gả, chịu hết lời trách mắng của phụ mẫu, đành phải cùng tỷ tỷ đổi hôn thư, nhường tỷ ấy dễ gả cho Thôi Tạ, còn ta thì gả cho phụ thân con. Con xem đại di mẫu của con đi, nếu không có nhà mẹ đẻ che chở, đã sớm bị đám quyến rũ dắt mũi, đâu có cuộc sống thái phi an dật như hiện tại? Chuyện bực mình của tỷ ấy lúc trước, so với phủ trạch chúng ta thanh tĩnh, thời gian trôi qua thư thái hơn nhiều... Nếu con không thêm chút tâm nhãn, cẩn thận dẫm vào vết xe đổ của dì, đến lúc đó, chức quan không trên không dưới của phụ thân con, không giúp được gì con đâu!"

Nghe mẫu thân oán than, Liêm Bình Lan luôn dịu dàng trước mặt người ngoài, khẽ liếc Liêm Sở thị một cái đầy vẻ xem thường.

Liêm Sở thị không chú ý tới cái liếc đầy ý vị của nữ nhi, vẫn thao thao bất tuyệt: "Nay ta thấy con trai độc nhất của nàng là Hành Chu tính tình tốt, không giống loại phóng đãng như phụ thân hắn, mới chuẩn con gả tới. Ai ngờ, tiểu tử Hành Chu lại âm thầm an trí tòa nhà nuôi ngoại thất ở Linh Tuyền trấn! Cái này... chẳng phải cũng theo lão vương gia đã khuất kia? Nếu không sớm đề phòng, thiệt thòi chính là con!"

Liêm Bình Lan mặc Liên Hương gỡ trâm cài tóc giúp nàng, ôn nhu nói: "Mẫu thân, nữ nhi đã nói với người bao nhiêu lần rồi, làm việc không thể quá lộ liễu. Hôm nay người nghe biểu ca nói chuyện, rõ ràng là phát hiện Thư Mặc, gã sai vặt của phụ thân, nhúng tay vào chuyện bên ngoài trạch ở Linh Tuyền trấn. Người lại vội vàng nhét người vào, chẳng phải là muốn cài người nằm vùng? Dựa vào tính tình của biểu ca, há lại dung túng cho việc này?"

Liêm Sở thị biết nữ nhi nói có lý, nhưng vẫn không cam lòng: "Vậy cứ mặc hắn nuôi ngoại thất? Đến lúc đó mặt mũi Liêm gia ta để đâu?"

Liêm Bình Lan vẫn khí định thần nhàn: "Chẳng phải Thư Mặc đã nghe ngóng được? Nói tiểu phụ kia vốn là một thương phụ bị thổ phỉ cướp bóc, không biết thế nào lọt vào mắt biểu ca. Danh tiết dơ bẩn như vậy, chẳng qua là ỷ vào mỹ mạo chọc ghẹo biểu ca giải buồn. Dựa vào thân phận của biểu ca, dù sủng ái đến đâu, cũng không thể đem lên mặt bàn. Nếu chỉ là đồ chơi trong bóng tối, cần gì phải phá hỏng hứng thú của biểu ca, rước lấy phiền chán?"

Liêm Sở thị kỳ thực cũng bực bội vì sao nữ nhi ngày thường không giống mình nôn nóng, lại nặng lòng như vậy! Nhưng Bình Lan nói rất có đạo lý, hôm nay vương gia đột nhiên nhắc đến Thư Mặc, gã sai vặt của Liêm Hàm Sơn, phu quân nàng, chính là đang cảnh cáo nàng.

Người cháu ngoại này của nàng, thoạt nhìn không lạnh không nóng có lễ, nhưng bên trong lại không mềm mại như tính tình tỷ tỷ, nếu nhất định nhét nha đầu vào, ngược lại không hay.

Gã sai vặt mấy ngày trước lại đi dò la, quân tốt trước đó thu mua cũng không thấy bóng dáng, hỏi người khác thì ai nấy đều kín miệng, khiến hắn phải quay về. Nghĩ lại, chắc chắn Thôi Hành Chu đã trừng phạt quân tốt kia, lời khách sáo cũng là không thể nào.

Liêm Bình Lan qua thời gian lòng đố kỵ ban đầu, cũng nghĩ thông suốt: Tương lai nàng qua cửa, chính là chủ mẫu vương phủ, quản gia vương phi, có vô vàn cách đối phó tiểu phụ ngoại thất kia, cần gì phải trêu chọc biểu ca không vui trước khi thành lễ?

Đã vậy, nàng tự nhiên là làm như không biết. Có một phụ nhân thanh danh dơ bẩn như vậy hầu hạ biểu ca cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn hắn giống lão Hoài Dương vương đã khuất kia, trêu chọc thiên kim nhà khác, rước mấy ả quý thiếp vào cửa đánh chửi không được.

Nghĩ đến đây, Liêm Bình Lan khuyên mẫu thân an tâm ngủ. Còn nàng cũng dùng trân châu mặt cao thoa mặt, dùng lụa mỏng buộc tóc rồi ngủ.

Mấy ngày nay, Liêm Bình Lan đặc biệt dụng tâm bảo dưỡng. Chỉ vì nghe quân tốt kia nói, thương phụ kia mỹ mạo cực kỳ, khiến người ta không khỏi có chút không thoải mái, dâng lên lòng ganh đua.

Bất quá, mỹ đến đâu cũng có ngày tàn phai, lấy sắc sự người sao có thể lâu dài? Nàng là chính thất, lòng dạ phải khoáng đạt một chút, không thể như mẫu thân ánh mắt thiển cận.

Mẫu thân tuy lên án mạnh mẽ việc lão vương gia hoa tâm, không đáng gả. Nhưng mẫu thân trong phủ nhà mình, không biết bao nhiêu lần khóc lóc kể lể hối hận, cằn nhằn phụ thân tầm thường vô vi, chỉ nói mình lúc trước bị ma quỷ ám ảnh, sao nhất định phải đổi gả cho tỷ tỷ?

Lúc trước phụ thân chọn phu tế cho hai tỷ muội, cũng thấy Sở thị tính tình mềm mại, nên mới tìm Liêm Hàm Sơn, con rể chân chất thật thà này.

Liêm Sở thị tranh giành đổi gả, lại phát hiện phu tế trung thực thì có trung thực, nhưng lại không có tiền đồ! Trên quan trường khéo đưa đẩy phụ họa đều không biết, bao năm qua chỉ an phận ở địa phương, không thấy thăng tiến.

Trái lại Thôi Tạ, vốn chỉ là tiết độ sứ trấn thủ một phương, nhưng nhiều lần lập kỳ công, được tiên đế phong tước vương, sau đó dù trải qua chút long đong, cuối cùng cũng rạng danh tổ tông, đất phong ngày càng mở rộng.

Liêm Sở thị hối hận phát điên trong lòng, luôn nói nếu lúc trước không đổi, chủ mẫu đương gia vương phủ hiện tại chính là mình mới đúng.



Tác giả có lời muốn nói:

Không khí gia đình vương phủ cũng rất ấm áp ~~





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch