Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 23: Chân Thực Mà Hoảng Hốt (2)

Chương 23: Chân Thực Mà Hoảng Hốt (2)

Trong khoảng thời gian này, Kế Duyên đang làm những gì?

Ngoại trừ việc lặp đi lặp lại nếm thử xem bản thân có năng lực dị thường gì hay không, sự tình lớn nhất chính là tắm rửa!

Cũng không biết thân thể của nguyên chủ nhân này bao lâu không có tắm giặt, dù sao cũng khiến cho hỏa kế khách sạn thay đến ba thùng nước, chà xát bùn đất trên người xuống đến mấy lượt. Tắm rửa xong, không những cảm thấy thân thể nhẹ nhõm hơn nhiều, mà đến cả màu da cũng trắng ra một phần, quả nhiên là kinh khủng!



Vào ở đến ngày thứ ba, Kế Duyên sau khi thu thập toàn thân một lượt, thay đổi một bộ quần áo, rốt cục cảm thấy bản thân có thể gặp người.

Sáng sớm ngày hôm đó, Lục Thừa Phong đang cùng Kế Duyên đi lại trong Ninh An Huyện, chuẩn bị tìm một gian phòng ốc u tĩnh, có thể để cho Kế Duyên an cư lạc nghiệp tại nơi đây.

Thuê hay mua, hãy xem xét sau.

Hiện tại, Kế Duyên tự nhận mình còn thiếu hiểu biết rất nhiều về thế giới này, hay là đừng nên xông xáo lung tung thì tốt hơn.

Còn như tiền bạc từ đâu mà có, chẳng phải là tại huyện nha Ninh An có một trăm năm mươi lượng bạc ròng sao? Chín vị thiếu hiệp kia nhất định phải đem số bạc này giao cho người thực sự cần nó, chính là Kế Duyên.

Loại sự tình này, Kế Duyên tùy tiện từ chối hai lần cũng nhận lấy, đúng là không thể chối từ!

Khi biết được một năm chi tiêu của gia đình bình thường chỉ có mấy lượng bạc, mua một tòa nhà dân trạch cũng chỉ tốn vài chục lượng, Kế Duyên lại càng có khuynh hướng mua một nơi ở tại Ninh An Huyện này, nơi nghe nói dân phong thuần phác, quan phụ mẫu có danh tiếng không tệ.

Hắn chỉ có một người, yêu cầu cũng không cao, không cần mấy gian phòng, chỉ cần chỗ u tĩnh, có sân nhỏ độc lập, có phòng bếp, phòng ngủ, nhà xí là được.

Thay đi bộ dạng của một tên khất cái, sau khi được chỉnh trang sạch sẽ, Kế Duyên trông có vẻ hào hoa phong nhã, hơi gầy gò, vóc dáng thon dài. Đầu đội một chiếc khăn xếp, dù chính Kế Duyên không nhìn rõ, nhưng cảm giác được mình hẳn là có bề ngoài không tệ.

Lục Thừa Phong không phải người địa phương, đi cùng Kế tiên sinh là đạo nghĩa nên có, nhưng tìm phòng ở còn cần địa đầu xà, cho nên bên cạnh hai người còn có một nam tử trung niên, là một lái buôn.

Mấy ngày gần đây nhất, trong huyện thành đặc biệt náo nhiệt, bởi vì rất nhiều người đến xem công kỳ ăn thịt người, tấm da hổ. Bởi vì hay là da Bạch Hổ hiếm thấy thì càng khiến người ta đổ xô đến xem, thêm vào đó là hội chùa, thậm chí người rảnh rỗi từ các huyện lân cận cũng đến đây.

Kế Duyên cũng không thuần túy vì nơi ở, mà là muốn nhân cơ hội này mở mang kiến thức một chút nơi đây.

Giờ phút này, trên đường phố người đi lại tấp nập, khiến cho huyện thành giống như đang ăn mừng ngày lễ.

Kế Duyên hiện tại cảm thấy vô cùng mới lạ. Cho dù đôi mắt không tốt, nhưng khả năng nhận biết siêu cao đối với âm thanh khiến hắn nghe được đủ loại tiếng thảo luận, tiếng cười đùa, tiếng mặc cả, thậm chí là tiếng chửi bới từ mọi hướng trên đường cái.

"Băng đường hồ lô ~~~ băng đường hồ lô ~~"

"Vải hoa thượng đẳng, tơ lụa thượng đẳng a!!"

"Son phấn bột nước, bán son phấn bột nước đây!!"

"Tinh khắc bút đồng, đàn hương mộc, trầm hương mộc, lê hoa mộc đều có cả, văn phòng tứ bảo, ai mua đến xem đây!!"

...

Nơi này, bất luận là cửa hàng cố định hay là quầy hàng bên đường, đều có hỏa kế thỉnh thoảng gào to một tiếng, dù sao mấy ngày này thành nội rất náo nhiệt.

Vốn tưởng rằng sẽ khiến cho lỗ tai khó chịu, không ngờ Kế Duyên phát hiện mình không hề cảm thấy bực bội, ngược lại khiến cho tâm tư càng thêm nhạy bén.

Đôi mắt của Kế Duyên vẫn luôn chỉ mở hé một chút, mở nhiều dần sẽ cực kỳ đau nhức, nhưng thần kỳ là cho dù thị lực kém như vậy, hắn đi đường cũng không khác gì người thường.

Đi tới đi tới, bọn họ dừng lại trước một cửa hàng văn phòng tứ bảo. Phía trước cửa tiệm còn bày biện hai chiếc bàn, trên đó bày biện đủ loại văn án vật dụng, có một hỏa kế đứng đặc biệt bên ngoài tiệm để ý khách hàng.

"Vị khách quan kia, ngài xem cái bút đồng này, thế nhưng là thư phòng dụng cụ nổi tiếng của Ninh An Huyện chúng ta, làm bằng hoàng hoa mộc thượng đẳng, tay nghề của lão sư phụ, khắc hoa văn tinh xảo, quan lại quyền quý đều ưa thích!"

Lục Thừa Phong ăn mặc tương đối cầu kỳ, Kế Duyên tuy quần áo mộc mạc nhưng nhìn rất có khí độ, không giống chủ nhân thiếu tiền, còn người lái buôn kia bị xem như người hầu.

Kế Duyên nhìn bút đồng chỉ thấy một màu vàng sẫm hoàn toàn mơ hồ, trợn to mắt cũng không có tác dụng gì, đành phải ngồi xổm xuống đưa tay cẩn thận tìm tòi, tìm được bút đồng rồi mới cầm lên, nghiêng mặt tinh tế chạm vào, thông qua ngón tay cảm thụ đường vân nhấp nhô, đồng thời cố gắng lắng nghe thanh âm vân tay va chạm vào bút đồng.

Quá trình này giúp hắn hình dung rõ ràng bút đồng trong đầu.

"Tay nghề này quá tinh xảo!!"

Trên bút đồng có sơn thủy, có nhân vật, bức tranh văn chi chít, nhân vật sinh động như thật, thậm chí khiến hắn nghĩ tới bài văn ghi chép về hạch thuyền.

Kế Duyên bất quá là nhất thời hiếu kỳ muốn xem kỹ thuật tay nghề nơi này, lại bị kinh thán.

Những người buôn bán nhỏ muôn màu muôn vẻ, những người đi đường lưu luyến, chung quanh ồn ào náo động, cùng với những món đồ thủ công tinh tế này, mang đến cho Kế Duyên một cảm giác phong phú mà chân thực. Hắn có thể nghe được hơi thở cuộc sống, thính lực xuất chúng giúp hắn thoáng nghe được đủ loại hỉ nộ ái ố của mọi người.

Kế Duyên chậm rãi trợn to đôi mắt hơi đau nhức, trạng thái có chút hoảng hốt. Đến lúc này, hắn mới chính thức tiếp nhận một hiện thực, bản thân thật sự không còn ở thế giới thời không ban đầu nữa.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch