Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 24: Tinh xảo nhà nhỏ (1)

Chương 24: Tinh xảo nhà nhỏ (1)

Nhìn thấy Kế Duyên đang tìm kiếm, lái buôn mới phát hiện ra đôi mắt của Kế Duyên có vấn đề, thì ra là một người mù. Lúc nãy trên đường đi, hắn không để ý đến, người phục vụ bên cạnh cũng vừa mới nhận ra vị khách nhân xem bút kia lại là một người mù.

"Ách, khách quan, ngài có vừa ý cây bút này không?"

Người phục vụ cảm thấy có chút xấu hổ, dù sao một người mù thì làm sao có thể mua văn phòng tứ bảo được? Hỏi như vậy cũng chỉ là phép lịch sự, nhắc nhở Kế Duyên nên đặt bút xuống. Cây bút này không hề rẻ, nếu lỡ tay làm hỏng thì thật không hay.

Âm thanh này kéo Kế Duyên trở về thực tại, dù nghe ra sự lạnh nhạt trong giọng nói nhiệt tình của người phục vụ, hắn cũng không hề khó chịu.

"Vị tiểu ca, cây bút này giá bao nhiêu?"

Do vừa rồi thất thố, bị Lục Thừa Phong liếc nhìn, người phục vụ ý thức được mình lỡ lời, vội cung kính đáp:

"Bẩm khách quan, cây bút hoa cúc này tuy bày ở ngoài, nhưng từ nguyên liệu đến chế tác đều vô cùng tỉ mỉ. Kính người mà nói, giá hai trăm văn tiền. Ra khỏi Ninh An Huyện, đến các châu phủ khác, giá khởi điểm ít nhất cũng là một lượng bạc!"

Hai trăm văn tiền đắt hay rẻ? Kế Duyên không có khái niệm chính xác. Bát mì Dương Xuân trước đó hắn ăn có giá ba văn tiền. Vậy cây bút này trị giá sáu, bảy mươi bát mì, nếu dân thường tự nấu ăn, có lẽ được cả trăm bữa. Xem ra nó cũng không hề rẻ.

Kế Duyên hiện tại có thể xem là người có tiền. Một trăm năm mươi lượng bạc tương đương một trăm năm mươi quan tiền, mỗi quan có một ngàn văn. Mua một cây bút đương nhiên không thành vấn đề. Nhưng không có nguồn thu nhập ổn định, Kế Duyên vẫn không muốn mua.

Suy cho cùng, hắn cũng không cần đến nó. Nhỡ sau này túng thiếu, hai trăm văn tiền có thể cứu mạng!

Trước kia, Kế Duyên chi tiêu vô cùng dè sẻn. Quanh năm suốt tháng, ngoài việc mua game hay linh kiện máy tính, hắn hầu như không tiêu gì nhiều. Hiện tại có chút áp lực, hắn lại càng như vậy.

Còn việc hỏi giá mà không mua thì sẽ cảm thấy ngại ngùng? Điểm này Kế Duyên chưa từng trải qua. Da mặt hắn vốn đã dày từ trong trứng rồi.

Kế Duyên đặt bút xuống, đứng lên, khẽ gật đầu với lái buôn.

"Xem ra cũng không khác biệt nhiều. Chúng ta đi xem nhà thôi."

"A, vâng. Đi lối này, chúng ta đi trước đến phía Đông thành."

Lái buôn đi trước, Kế Duyên theo sau.

Lục Thừa Phong cố ý chậm lại một bước, nhìn cây bút trên bàn. Trong ánh mắt nghi hoặc của người phục vụ, hắn lấy ra một mẩu bạc vụn.

"Ta muốn mua cây bút này."

Người phục vụ không ngờ rằng thật sự có thể bán được món hàng này, lập tức cười tươi rói nhận lấy bạc vụn.

"Khách quan chờ một lát, để ta cân lại rồi gói lại cho ngài!"

Người phục vụ cầm bút và bạc vụn nhanh chóng chạy vào trong tiệm, đưa bạc vụn cho chưởng quỹ. Chưởng quỹ lấy ra một chiếc cân tiểu ly, cân bạc vụn, sau đó gõ gõ bàn tính toán vài cái.

Thấy Lục Thừa Phong không có ý định vào, chốc lát sau, người phục vụ mang theo cây bút được gói ghém sơ sài và tiền thừa ra ngoài.

"Khách quan, của ngài đây. Bạc nặng sáu thù, tương đương hai trăm năm mươi văn. Đây là tiền thừa của ngài, mười đồng Đương Ngũ Thông Bảo!"

Đương Ngũ Thông Bảo là cách gọi thông tục của dân chúng, vì đồng tiền này dù trọng lượng hay giá trị đều tương đương năm văn tiền. Tên chính thức phải là Hồng Nguyên Thông Bảo.

Lục Thừa Phong không nhìn, nhận lấy đồ rồi nhanh chóng đuổi theo Kế Duyên và lái buôn đã đi khá xa.

...

Từ sáng đến trưa, đi qua mấy nơi. Chỗ thì quá vắng vẻ, chỗ thì quá nhỏ, hoặc vị trí lại quá ồn ào.

Kế Duyên đã cùng lái buôn xem đến căn nhà thứ năm, nằm ở phía Nam thành.

Vừa nhìn, trên cửa chính có một tấm biển. Chưa đợi Kế Duyên hỏi, lái buôn đã bắt đầu giới thiệu:

"Kế tiên sinh, chính là chỗ này. Ốc xá nhỏ nhắn, đảm bảo ngài sẽ hài lòng. Xung quanh yên tĩnh, có sân trong, trong sân có giếng nước. Cửa sau của sân nối liền với một khoảng đất trống. Nếu muốn, có thể xây thành một tòa nhà lớn cho một đại gia đình!"

Nói xong, lái buôn ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời gay gắt giữa trưa, móc chìa khóa ra, mở khóa đồng trên cửa chính.

"Răng rắc... Kẹt kẹt..."

Khi cửa mở ra, từng đợt bụi rơi xuống.

"Khụ khụ khụ... Khụ... Lâu ngày không có người ở..."

Lái buôn vung tay phủi phủi bụi trên người, rồi mời Kế Duyên và Lục Thừa Phong vào.

Đến nơi này, Kế Duyên có chút hưng phấn. Dù thị lực kém, hắn vẫn có thể mơ hồ nhận ra đây là căn nhà tốt nhất trong số những nơi đã xem.

Tường viện không cao, cửa lớn cũng không quá cầu kỳ. Bên trong có chút giống kiểu Tứ Hợp Viện nhỏ nhắn tinh xảo trong ấn tượng của Kế Duyên. Chính phòng và thiên phòng có một cánh cửa sau nối liền.

Trong sân khá rộng rãi có một cái giếng nước, nhưng được đậy bằng một tấm ván gỗ lớn. Chắc là lâu ngày không dùng nên phủ đầy bụi và lá rụng. Phía trên còn đè mấy tảng đá tròn để tránh ván bị bật ra.

Trong sân còn có một cây đại thụ, cành lá theo gió lay động phát ra tiếng xào xạc. Có lẽ vì bóng cây, vào đến sân trong rõ ràng mát hơn hẳn.

"Trong sân có cây? Là cây gì?"

Kế Duyên đột nhiên hỏi lái buôn.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch