Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 458: Ván cược thứ hai (2)

Chương 458: Ván cược thứ hai (2)

Kế Duyên bước chân vào phủ đệ, Doãn Triệu Tiên liền lộ vẻ mừng rỡ, hướng Kế Duyên ôn tồn nói:

"Kế tiên sinh, từ biệt Uyển Châu, chớp mắt đã gần ba năm! Lần này ngài đến kinh thành, là đặc biệt đến tìm ta chăng? Hay là đến tìm Thanh nhi? Khoa cử thành tích của hắn tuy chỉ là Nhị Giáp, nhưng chắc chắn là giấu tài. Như vậy cũng tốt, danh tiếng ta quá lớn cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì..."

Doãn Triệu Tiên vốn không hay bàn luận triều chính, giờ phút này lại thao thao bất tuyệt, khiến Kế Duyên không sao chen lời được.

"Thôi được, ngươi nói sao hay vậy đi."

Kế Duyên trong lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Đối với sự kích động của bạn hữu, hắn vẫn thấu hiểu. Hắn vừa nghe Doãn Triệu Tiên nói, vừa tiến đến trước án thư, nhìn thấy những gì Doãn Triệu Tiên đang viết.

Đó không phải tấu chương triều đình, không phải văn kiện công vụ khẩn cấp, cũng không phải ngâm vịnh phong hoa tuyết nguyệt, mà là một thiên văn chương mang tính giáo huấn.

"A, đây là «Vụ Học» mà Doãn mỗ gần đây vẫn luôn soạn thảo. Nếu sau này có thể phổ biến, đối với thiên hạ sĩ tử ắt hẳn có ích."

Kế Duyên nhìn Doãn Triệu Tiên nói:

"Kế mỗ tiện tay xem qua có được chăng?"

"Kế tiên sinh cứ tự nhiên!"

Kế Duyên gật gật đầu, bước đến đầu án thư, cầm lấy mấy tờ giấy lật xem.

Doãn Triệu Tiên thân mang Hạo Nhiên Chính Khí, khí tướng bộc lộ trong từng câu chữ. Chữ nghĩa đó, trong mắt Kế Duyên, tựa như chữ nghĩa của người tu tiên, vô cùng rõ ràng.

Nội dung này vẫn chưa được đóng thành sách, chỉ là bản khởi thảo sơ khai. Nội dung bên trong đối với Kế Duyên mà nói, nhất lãm vô di. Tuy bên trong có đủ loại nội dung, nhưng trên cơ bản vẫn là hy vọng có thể nâng cao tỷ lệ biết chữ, đồng thời khơi lại những nội dung như "Quân tử lục nghệ". Nhìn như giản đơn, nhưng bao hàm thâm ý.

Theo cách nói của Kế Duyên kiếp trước, Doãn Triệu Tiên rất muốn từng bước xác lập một "tinh thần" cho người đọc sách, đem cái gọi là "khí khái" gần gũi hơn với dân chúng, lại thêm chút rõ ràng.

"Cúi đầu nâng bút viết văn, cầm kiếm ra trận tru cường đạo, hay!"

Kế Duyên vừa mở miệng, Doãn Triệu Tiên liền hai mắt sáng lên, lần nữa trịnh trọng chắp tay hướng hắn than thở:

"Quả là Kế tiên sinh, thơ hay câu tuyệt, đem tâm tư Doãn mỗ biểu đạt đến mức thỏa đáng!"

Kế Duyên lật thêm vài tờ nữa, liền đem trang giấy trả về chỗ cũ. Tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều so với lúc mới đến.

Người bạn thân này của mình, suy cho cùng, so với làm quan, vẫn coi trọng giáo hóa hơn. Cũng như dự định ban đầu của hắn khi bước vào con đường sĩ đồ. Bao nhiêu năm như vậy, vẫn không thay đổi. Bởi vậy, bao năm qua, xưng hô của Kế Duyên đối với Doãn Triệu Tiên vẫn hoàn toàn như cũ.

"Doãn phu tử, gánh đường xa vậy!"

"Ha ha, vạn dặm chi hành khởi tại bước chân đầu tiên."

Kế Duyên rất tự nhiên ngồi xuống một bên, Doãn Triệu Tiên cũng rất tự nhiên rót trà cho Kế Duyên, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế khác.

"Doãn phu tử, ngươi thấy tranh đoạt hoàng quyền Đại Trinh, Tấn Vương và Ngô Vương ai sẽ chiến thắng?"

Doãn Triệu Tiên ngẩn người, nhịn không được cười lên:

"Kế tiên sinh cũng hỏi vấn đề này. Tuy ngài không phải phàm tục, nhưng lần này Doãn mỗ có lẽ rõ hơn ngài một chút. Ngay từ ngày vào kinh, ta đã biết ai là thái tử."

"Nga... Kế mỗ nhất thời ngứa ngáy trong lòng, hay là cùng Doãn phu tử đánh cược?"

Kế Duyên cười nói.

...

Hoàng cung đại nội, trong ngự thư phòng, Nguyên Đức Đế nằm nghiêng trên giường mềm.

Ánh đèn chiếu sáng ngự thư phòng. Lão Hoàng Đế hiếm khi còn lật xem một quyển tạp thư vào giờ này. Tuy sắc mặt không tốt, nhưng tinh thần vẫn còn xem là ổn.

Chỉ chốc lát, một trong những lão thái giám thân tín nhất đi theo Nguyên Đức Đế bước vào ngự thư phòng, trên tay xách theo một cuộn giấy mật.

"Bệ hạ, Tiền thống lĩnh dâng tới."

Lão Hoàng Đế nhìn lão thái giám một chút. Người sau hiểu ý, chậm rãi tiến lên, kéo trang giấy ra, để lộ nội dung trước mắt lão Hoàng Đế.

Lão Hoàng Đế mặt không đổi sắc xem hết, mới xoa xoa thái dương huyệt.

"A... Ha ha... Aaaa..."

Nguyên Đức Đế thần kinh cười vài tiếng.

...

Hơn một khắc sau, vẫn là lão thái giám dâng mật tín kia, đang dẫn mấy tiểu thái giám và mấy tên thị vệ trong cung thần thái vội vã xuất phát.

Trong một gian phòng cạnh bên đâu đó trong hoàng cung, một lão thái giám đang ngồi trên giường mềm, vừa ăn mứt hoa quả uống trà, vừa xem "Xuân Cung Phù Hội".

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa "Cộc cộc cộc".

"Ai vậy?"

"Là ta."

Lão thái giám bên ngoài lên tiếng, liếc mắt ra hiệu với người bên ngoài, liền có tiểu thái giám mở cửa.

"Nha, Lý công công! Sao ngài lại đến đây..."

Lão thái giám trong phòng nhìn người tới, vội vàng xuống giường mềm nghênh đón. Đều là lão hoạn quan đi theo Nguyên Đức Đế nhiều năm, nhưng đối phương được sủng ái hơn mình một chút.

"Hàn công công, bệ hạ cảm thấy công công nhiều năm phụng dưỡng, đặc mệnh ta mang đến chút ban thưởng. Ngài cũng biết, bệ hạ lâm thời nổi hứng, ta cũng không dám chậm trễ, chỉ là chạy việc vặt mà thôi."

"Ừ ừ, bệ hạ vẫn nhớ đến lão nô, Lý công công mời vào trong, không biết là ban thưởng gì?"

Lão thái giám tươi cười rạng rỡ, thấy Lý công công bên cạnh có một tiểu thái giám kéo theo một cái mâm gỗ, bên trên còn phủ một tấm vải đỏ, bên trong phồng lên không biết là gì.

Lý công công cười tránh ra một chút nói:

"Bệ hạ hậu ái, cứ để Hàn công công tự xem là được."

Lão thái giám họ Hàn nhìn hắn, hơi nhíu mày, vẫn mang theo ý cười tiến lên hai bước.

Trong khoảnh khắc nhẹ nhàng vén tấm vải đỏ lên, tay phải hắn khẽ run lên. Bên dưới tấm vải đỏ lộ ra lụa trắng và bầu rượu...



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch