Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 459: Một Lần Cơ Hội Duy Nhất (1)

Chương 459: Một Lần Cơ Hội Duy Nhất (1)

Tấm vải đỏ tuột xuống đất, lão thái giám họ Hàn giờ khắc này mặt đã trắng bệch như tờ giấy, chớ nói chi là bàn tay phải vừa nắm lấy tấm vải, mà ngay cả toàn thân đều khẽ run rẩy như mắc bệnh sốt rét.

Gã sắc mặt ảm đạm liếc nhìn Lý công công đứng một bên, rồi lại hướng ra phía ngoài nhìn, phát hiện bên ngoài vẫn còn thị vệ canh gác, chân gã mềm nhũn, lập tức quỳ rạp xuống.

Lý công công nhìn gã, mặt không đổi sắc mở miệng.

"Hàn công công, bệ hạ niệm tình công công đã nhiều năm tận tụy phụng dưỡng, ban thưởng lụa trắng một trượng, rượu độc một bình, công công có thể tự chọn lấy. Về phần tại sao có được phần thưởng này, hẳn là công công tự hiểu rõ trong lòng."

"Ôi ách... Ôi..."

Lão thái giám nằm trên đất ngước nhìn Lý công công, rồi lại nhìn tiểu thái giám bưng khay, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng tột độ.

"Không! Không! Ta muốn gặp bệ hạ! Ta muốn gặp bệ hạ! Ta không muốn chết, ta không muốn chết... Cầu xin Lý công công bẩm báo lên bệ hạ một tiếng, cầu xin Lý công công niệm tình bao năm chúng ta cùng nhau làm việc!"

Lão thái giám hốt hoảng quỳ rạp xuống đất bò, muốn ôm lấy chân Lý công công, lại bị đối phương nhẹ nhàng né tránh, thấy bộ dạng nước mắt nước mũi tèm lem của gã, thật sự là sợ làm dơ y phục rồi sẽ khiến bệ hạ ghê tởm.

"Hàn công công, tính tình của bệ hạ ngươi chẳng lẽ không biết sao? Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất phải làm chuyện mờ ám? Bất quá xem ra công công không tự nguyện dùng lụa trắng rồi, người đâu, cho Hàn công công uống rượu!"

"Tuân lệnh!"

Mấy tên thị vệ võ công cao cường lập tức bước vào phòng, như chim ưng vồ gà con, đè chặt lão thái giám đang muốn hốt hoảng bỏ chạy xuống đất, một tên thị vệ nhẹ nhàng bóp lấy cằm gã, khiến lão thái giám há miệng.

Một tên thị vệ khác lấy ra bầu rượu, chẳng cần rót rót gì cả, trực tiếp mở nắp bình, dốc thẳng vào miệng lão thái giám.

"Ô... Ô ách... Ô..."

Lão thái giám vùng vẫy kịch liệt, nhưng chút sức lực ít ỏi đó trong tay thị vệ chẳng đáng là gì, sau khi đổ xong rượu độc, còn bị thị vệ đè chặt miệng, phòng ngừa gã nôn ra.

Dần dần, tay chân lão thái giám bắt đầu yếu ớt đi, đến mấy hơi thở sau mới run rẩy một chút, mãi đến khi tắt thở.

Mấy tên thị vệ đứng dậy.

"Ầm ầm..."

Ánh chớp lóe lên soi rõ khuôn mặt lão thái giám trên đất, miệng trào bọt trắng, sắc mặt tái xanh, hai mắt trừng trừng vô hồn.

Những ngày này trời luôn âm u, nhưng không mưa, tối nay xem như vang lên tiếng sấm đầu tiên sau mấy ngày.

Tiếng sấm đêm khuya bất ngờ này đánh thức không ít kẻ trằn trọc khó ngủ, trong đó có cả Đại hoàng tử và Tấn Vương...

Lý công công trở lại ngự thư phòng, lão Hoàng Đế đang nằm trên giường, đắp tấm chăn tơ lụa mỏng, một cung nữ nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho hắn.

Vào đến ngự thư phòng, lão thái giám vô thức bước chậm bước nhẹ, đến khoảng cách thích hợp mới khẽ mở miệng.

"Bệ hạ, Hàn Bách Sơn đã lên đường."

Lão Hoàng Đế mở mắt nhìn lão thái giám, phất tay, cung nữ bên cạnh lập tức lùi lại mấy bước.

"Ừm, phái người đem mật chỉ trên bàn, đưa đến cho Đưa Tiền Đồng Đều Khắc và Du Lãnh, nói với bọn chúng, làm tốt phận sự của mình là được, không cần lo ngại."

Lão thái giám nhìn hai cuộn thánh chỉ bằng lụa vàng trên bàn ngự thư, vô thức nuốt nước miếng.

"Tuân lệnh!"

Không dám suy đoán tâm tư Hoàng Đế, lão thái giám phủ phục bái lạy rồi lui ra.

Trong dịch quán lớn nhất Kinh Kỳ Phủ, trong một gian phòng của sân, Doãn Triệu Tiên và Kế Duyên đã chứng kiến nhị tử Doãn gia trưởng thành.

So với Ngụy Vô Úy có con trai Ngụy Nguyên Sinh thông minh dị thường, nhị tử Doãn gia mới ba tuổi nhìn bình thường hơn nhiều, thông minh thì có thông minh, nhưng không quá khoa trương so với những đứa trẻ cùng tuổi khác, đồng thời còn có một cái nhũ danh là "Hổ".

Khi tiếng sấm vang lên, cuộc trò chuyện giữa Kế Duyên và Doãn Triệu Tiên cũng vì thế mà im bặt, dường như có liên hệ với chuyện đánh cược vừa rồi, Kế Duyên nghe tiếng sấm lòng có cảm giác, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đưa tay khẽ bấm đốt ngón tay, không cần quá rõ ràng, cũng biết vụ đánh cược có lợi cho mình.

Doãn Triệu Tiên thấy Kế Duyên động tác thì nhíu mày, Kế Duyên là kỳ nhân cao sĩ, chắc chắn đã nhận ra điều gì.

"Thế nào, Kế tiên sinh có cảm thấy gì không ổn sao? Chẳng lẽ nhũ danh của tiểu nhi có gì không ổn?"

Kế Duyên lắc đầu.

"Không phải, không liên quan đến chữ Hổ, mà có chút liên hệ đến chuyện đánh cược của chúng ta, Doãn phu tử sẽ hiểu."

Ngày hôm sau, vốn là đại triều hội, nhưng Nguyên Đức Đế thân thể không khỏe, nên vẫn hủy bỏ.

Đến trưa, phủ Ngô Vương lại có vẻ thất kinh.

"Sao lại thế, sao lại thế này? Sao có thể như vậy!"

Ngô Vương đi đi lại lại trong sảnh, mồ hôi túa ra trên mặt, vẻ bình tĩnh thường ngày biến mất không thấy.

"Điện hạ, điện hạ chớ kinh hoảng!"

"Đúng vậy, điện hạ, vạn lần không được loạn!"

Ngô Vương nhìn mấy đại thần và phụ tá tụ tập trong sảnh, gấp giọng nói.

"Trong cung có tin tức báo rằng Hàn Bách Sơn đêm qua trượt chân rơi xuống giếng, nhưng bản vương biết gã chết vì rượu độc, rõ ràng là phụ hoàng đã biết chuyện của bản vương, mới sai người giết gã, bản vương sao có thể không vội, với tính tình của phụ hoàng..."

Người trong sảnh đều là tâm phúc của Ngô Vương, giờ phút này Ngô Vương khẩn trương nói được nửa câu, đột nhiên xoay người nhìn mọi người.

"Hay là chúng ta dứt khoát..."

"Không được! Điện hạ không được!"

Gần như ngay khi Ngô Vương vừa nói được nửa câu, một lão thần đã lớn tiếng ngăn lại, những người khác cũng nhận ra, nhao nhao khuyên giải.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch