Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 477: Kim Giáp Lực Sĩ (2)

Chương 477: Kim Giáp Lực Sĩ (2)

Chẳng qua, Kế Duyên đến đây vẫn chưa dừng lại, một khi hoàn chỉnh quá trình đã hạ xuống, liền lĩnh hội được thần tủy của thuật pháp này.

Đây vốn là do hắn thôi diễn cải thiện, những sai lầm trí mạng mà Đỗ Trường Sinh cùng sư phụ y đạo hạnh chưa đủ để lý giải, Kế Duyên đều đã tu chỉnh. Nghiên cứu về Sắc Lệnh một đạo của hắn vô cùng sâu sắc, cho nên suy luận có thể nhìn ra một vài vấn đề.

Mặc dù ý tưởng cùng dàn khung thuật pháp của Đỗ Trường Sinh và vị sư phụ đã khuất thực sự vô cùng khó có được, nhưng trên thực tế, thuật pháp này đã có thể xem như chất biến.

Đỗ Trường Sinh cùng vị sư phụ quá cố kia cực hạn là như vậy, không có nghĩa là cực hạn của Kế Duyên cũng sẽ tương đồng. Hắn vẫn tiếp tục cắt xén trang giấy, quá trình thi pháp chưa từng gián đoạn.

Cho đến khi sắc trời bắt đầu mờ nhạt, Kế Duyên mới dừng động tác trong tay. Lần này không hề thất bại, liên tục hoàn thành tổng cộng ba trăm hai mươi bốn trang giấy nhân.

Theo lý giải của Kế Duyên, hai vòng số lượng phía sau hắn xưng là "Bổ Thật", mang ý bổ túc chân ý. Đương nhiên, đây chỉ là thêm thắt thuyết pháp tu tiên, kỳ thật hắn ý tại ngôn ngoại, có thể cùng "Bổ Tránh" cũng coi là một chút tâm tư hoài niệm cùng tiểu lãng mạn của hắn.

Còn vì sao bổ đến con số ba trăm hai mươi bốn này, chủ yếu vẫn là Kế Duyên e ngại rồi. Pháp lực chỉ là thứ yếu, càng về sau, tâm thần tiêu hao càng tăng lên theo cấp số nhân. Dù sao, phía trước nếu hỏng thì đặt lại là xong, nhưng giờ phải hình thành kết nối.

Mặc dù hắn còn chưa tới cực hạn, nhưng đã không còn thong dong như vậy. Vạn nhất sai một bước nhỏ, phía trước liền hoàn toàn uổng phí, cho nên quả quyết dừng tay khi đạt số lượng ba hợp.

Hơn ba trăm tấm trang giấy nhân trong tay cũng là một xấp thật dày, tất cả đều được hội tụ vào lòng bàn tay Kế Duyên. Các bộ vị khác có động tác không thống nhất, duy chỉ có đầu là chồng lên nhau.

Kế Duyên nhìn Hồ Vân bên cạnh, con Hồ Ly này tinh thần mười hai vạn phần tập trung.

"Hiếm thấy ngươi cũng có lúc này."

Trong lòng niệm một câu, Kế Duyên liền chắp tay trước ngực, đặt trang giấy vào giữa hai lòng bàn tay.

Trong mắt Hồ Vân, lòng bàn tay của Kế tiên sinh hiện ra từng đợt ánh sáng màu vàng nhạt. Ánh sáng này vô cùng yếu ớt, như ánh sáng phấn vàng bay lượn giữa các ngón tay.

Tựa hồ trong chốc lát, bộ phận căng phồng ở lòng bàn tay của Kế Duyên dần dần thu nạp, đến cuối cùng như tư thế hòa thượng hai tay hợp thập Phật lễ.

Kế Duyên nhìn Xích Hồ nửa người đã leo lên bàn đá, chóp mũi gần như chạm vào lòng bàn tay hắn, cười rồi xòe tay ra.

"A! Chỉ có một cái! Nhiều trang giấy nhân như vậy đều không thấy! Những cái khác đâu?"

Hồ Vân nhìn trên bàn dưới bàn, rồi lại nhìn lòng bàn tay Kế Duyên.

"Kế tiên sinh, nhiều trang giấy nhân như vậy đều hợp thành một cái bên trong rồi?"

"Ha ha, đoán đúng rồi."

Kế Duyên tâm tình cũng rất tốt, ít nhất khuôn mẫu đã thành hình.

Trên mảnh mặt người giấy vàng, nếu không nhìn kỹ sẽ cho rằng đó là một tờ giấy vàng bình thường. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy một vài đường cong hình dáng đơn giản.

"Kế tiên sinh, đây là thuật pháp gì, có thể dùng để làm gì?"

Hồ Vân muốn đưa tay mà không dám, nhìn hạc giấy trên vai Kế Duyên, rồi lại nhìn trang giấy nhân thần kỳ trong tay y, thầm nghĩ Kế tiên sinh kỳ thực vẫn rất thích chơi giấy.

Kế Duyên nhìn trang giấy nhân trong tay, một bước cuối cùng vẫn chưa hoàn thành. Đầu ngón tay y treo trên đỉnh đầu người giấy, từ khe móng tay chảy ra một giọt máu.

Khi giọt máu này nhỏ lên giấy vàng, y thuận miệng trả lời một câu:

"Cũng chưa tính là tác dụng lớn gì, chỉ là khí lực không nhỏ."

"Khí lực? Trang giấy nhân?"

Hồ Vân nhìn trang giấy nhân này. Giọt máu Kế tiên sinh vừa nhỏ lên giấy vàng, giờ phút này vẫn không thấy màu đỏ.

"Không tệ, mặc dù khác biệt khá lớn, nhưng pháp này cũng có thể xem như một loại của phù lục chi đạo. Thuật thành sau đó, thi pháp triệu hoán, có kim giáp lực sĩ theo hầu mà sinh."

Kế Duyên nói đến đây, liếc nhìn Xích Hồ, nói:

"Nhìn kỹ đây."

Vừa dứt lời, tay y nhặt giấy vàng dựng thẳng trước mắt, từng đợt pháp lực tràn vào giấy vàng, sau đó Kế Duyên ném về phía trước.

"Lực sĩ ở đâu?"

Lời vừa dứt, giấy vàng còn chưa chạm đất, liền có ánh sáng màu vàng sương mù hiển hóa. Một tôn bóng người trong màn sương lập lòe hiển hiện, đồng thời kéo dài ra.

Sau một lát, quang vụ tiêu tán, nguyên địa xuất hiện một người vô cùng khôi ngô. Y khoác kim hoàn áo giáp, đầu đội kim khôi, trước người sau lưng đều kéo sợi thô hoàng lụa. Thân cao hơn Kế Duyên chừng hai cái đầu, sắc mặt đỏ au, râu quai nón như châm. Kế Duyên đứng bên cạnh y trông như một đứa trẻ.

Cự hán xuất hiện trước mặt Kế Duyên, hai tay ôm nhau chậm rãi khom người, giọng nói như chuông lớn trầm thấp:

"Tôn thượng."

"Mà thôi, Kế tiên sinh... Đây, đây là trang giấy tiểu nhân? Là, là sống!"

Xích Hồ bên cạnh đã trợn mắt há mồm, trốn sau lưng Kế Duyên, móng vuốt chỉ vào lực sĩ, nói năng lắp bắp.

"Chưa tính là, như ta đã nói, khí lực không nhỏ, cũng cực kỳ nghe lời, nhưng lại mười phần ngốc trệ, hù dọa người thì dư xài."

Kế Duyên nhấc tay, kim giáp lực sĩ liền chậm rãi đứng thẳng lên, bảo trì tư thế đứng thẳng.

Hồ Vân thở phào nhẹ nhõm, từ sau lưng Kế Duyên bước ra, cẩn thận từng ly từng tí tiến gần bên cạnh lực sĩ to lớn này. Thấy đối phương không có phản ứng, liền duỗi móng vuốt gõ vào váy giáp.

"Đinh đinh..."

Tiếng vang như kim thiết.

"Đây không phải giấy a?"

"Ngươi đoán xem?"

Hồ Vân ngẩng đầu nhìn lực sĩ, đối phương từ đầu đến cuối không có động tác gì, lại còn không nhìn y.

"Thật là uy phong a..."



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch