Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 487: Yêu Quái (2)

Chương 487: Yêu Quái (2)

"Không có gì, nơi này hoang vu, e rằng có dã thú, nên đề phòng nhìn xem."

"Ừm."

Hàn Minh đáp lời, mở cửa, bước ra hiên, nhấc lên thùng sắt đặt bên ngoài, bên trong đựng đầy nước mưa.

Tuy rằng bên ngoài có giếng, song tình huống này dùng nước mưa tiện lợi hơn.

Khi Hàn Minh ôm thùng đi vào, vô thức liếc nhìn cuốn sách Kế Duyên đặt trên ghế. Sách đã khép lại, không thấy chữ nghĩa, chỉ có bìa lam trống trơn nơi đề tên sách.

Lúc Hàn Minh định đóng cửa, Kế Duyên bỗng lên tiếng hỏi:

"Hàn tiên sinh, Kế mỗ có điều nghi hoặc muốn thỉnh giáo, nơi này vì sao một đường đi tới gần như không người ở?"

Hàn Minh liếc mắt vào trong, giao thùng cho một nam tử, rồi đứng ngay cửa trò chuyện với Kế Duyên.

"Kế tiên sinh hẳn là ít khi qua lại đường này? Mấy năm trước giao chiến với Đại Trinh, nam đinh phụ cận Nam Nguyên Đạo đều bị trưng binh, khắp nơi âm thịnh dương suy, sau đó lại có nạn trộm cướp, tục truyền còn có đồ vật không sạch sẽ, nên dân Nam Nguyên Đạo lũ lượt kéo nhau lên bắc. Thế đạo này..."

Hàn Minh nói đến đây thì thở dài.

"Ta lần này cũng chỉ là nhận lời đón người, đi qua Nam Nguyên Đạo một lần, tình trạng này xác thực khoa trương. Kế tiên sinh thế nào một mình đến nơi này? Nơi đây rất nguy hiểm!"

Kế Duyên nuốt miếng bánh ngô, nhìn ra ngoài nói:

"Kế mỗ không phải người Tổ Việt Quốc, chỉ là muốn đi xem một chút nên mới luôn hướng bắc."

Không phải người Tổ Việt Quốc? Hướng bắc?

Hàn Minh ngẩn ra, hỏi:

"Chẳng lẽ tiên sinh là người Đại Trinh?"

Kế Duyên cười:

"Không sai, Kế mỗ quả thật có thể xem như người Đại Trinh."

"A... Tiên sinh là người Đại Trinh, hiếm thấy! Đại Trinh bên kia thế nào? Nghe nói ngoài vương công quý tộc, dân thường ăn không no bụng."

Kế Duyên quay đầu nhìn Hàn Minh:

"Ngươi nghe từ đâu vậy?"

"Khụ, mọi người đều nói vậy."

"Có thể, nhưng hơi quá." Kế Duyên suy nghĩ một chút, nói: "Đại Trinh tạm ổn, không đến nỗi tệ như vậy. Tổ Việt Quốc và Đại Trinh quan hệ không thân, khó tránh khỏi..."

Lời đến đây chợt ngừng, Kế Duyên lại nhìn ra ngoài, hít sâu một hơi.

Mũi không ngửi thấy gì, nhưng tai vừa rồi nghe được tiếng động mơ hồ. Dù với thính lực của hắn, âm thanh đó cũng quá xa xôi, mưa lớn làm nhiễu loạn, như nghe lầm vậy.

"Hàn tiên sinh, tối nay mọi người nên nghỉ ngơi sớm, tốt nhất đừng tùy tiện ra ngoài. Kế mỗ dám độc thân xông xáo, tự nhiên có chút bản lĩnh đặc thù, trong mắt ta, nơi này không yên ổn."

"Đa tạ Kế tiên sinh nhắc nhở."

Hàn Minh thấy Kế Duyên không muốn hàn huyên nhiều, liền trở về bên đống lửa.

Giao tiếp giữa người với người đôi khi rất kỳ lạ. Có người dù chỉ nói vài câu, ngươi cũng cảm nhận được đối phương có thành thật hay không. Hiển nhiên, Kế Duyên tạo cho Hàn Minh ấn tượng rất tốt.

...

Cách hoang thôn chừng bảy, tám dặm, hai đội nhân mã đang chém giết trong đêm mưa.

Một bên mười mấy người mặc trang phục thống nhất, bên kia người thì áo tơi, nón rách giáp tan, binh khí trong tay đao thương kiếm kích đủ loại.

Khắp nơi tiếng binh khí chạm nhau và tiếng kêu thảm thiết.

Một kẻ cưỡi ngựa cầm trường thương, lượn vòng bên ngoài hô lớn:

"Chặt một cái đầu, thưởng một đùi cừu nướng! Giết hai người, thưởng nửa con dê! Các huynh đệ, đừng để chúng chạy!"

"Xông lên!" "Giết... Lão tử muốn thịt dê!" "Giết a..."

"Keng..." "Keng..."

Ba, bốn tên phỉ đồ bị một người dùng trường côn cản lại, một tráng hán khác vận chưởng công kích.

"Ha ha ha ha... Có bản lĩnh thì đến lấy đi, hây!"

Tráng hán đầu quấn khăn rống lớn như sấm, đánh trúng một phỉ đồ.

"Bịch..." Một tiếng vang lên, kẻ kia bay xa bảy, tám thước, nằm rạp trên đất giãy giụa không dậy nổi.

"Bắt giặc phải bắt vua!" "Tốt!"

Hai gã mặc trang phục phối hợp với nhau, gạt bỏ binh khí xung quanh, xông về phía kẻ cưỡi ngựa ở đằng xa, lập tức có mấy người lao ra cản đường.

Một tên phỉ đồ bị tráng hán tóm lấy áo, biến thành lá chắn, vung mạnh cản đao búa xung quanh. Song kẻ công kích quá đông, tráng hán không thể tiến thêm.

"A..." "Nguyệt Dung!"

"Mau đến viện thủ!"

Tiếng kêu thảm thiết của một nữ tử phía sau đặc biệt rõ rệt trong tiếng ồn ào, các võ giả trang phục nhao nhao tụ lại bên đồng bạn.

Một đám võ giả vừa đánh vừa lùi, người người thở hổn hển, không ít người bị thương.

Bên ngoài là vô số phỉ đồ, ước chừng một, hai trăm người, phần lớn cưỡi ngựa.

"Còn may có mưa, cung nỏ của đối phương giảm tác dụng, nếu không tình hình còn tệ hơn!"

Một người vừa nói vừa đoạt lấy trường thương của phỉ đồ, ném mạnh về phía tên đầu mục cưỡi ngựa, nhưng bị đối phương tránh được. Hiển nhiên, kẻ đó cũng có võ công.

"Hiện tại cũng chẳng tốt hơn chút nào, hây!"

"Keng keng... Phốc..."

"Cẩn thận bên trái!" "Bịch..."

Bên này chém giết không dứt.

Một bên khác, nhiều phỉ đồ bị thương được đồng bọn kéo ra phía sau, chịu đau băng bó cho nhau, song vẫn chú ý đến cuộc vây giết.

"Đám người này thật khó đối phó!" "Hừ, chúng cầm cự được bao lâu?"

"Hắc hắc hắc, lát nữa phải cho mấy ả kia dễ chịu!"

"Vậy cũng phải còn nguyên vẹn mới được..."

Nhiều thương binh vẫn còn tâm tình trêu ghẹo.

Một tên phỉ đồ bị bẻ gãy một tay và một chân, vừa được nối xương, mặt lộ vẻ thống khổ nằm trên đất.

"Ôi... ôi... ôi..."

Một tiếng thở dốc khàn khàn kỳ quái truyền đến bên cạnh. Phỉ đồ mở mắt nhìn sang bên trái, bỗng đối diện với một cái đầu đáng sợ. Mắt hắn mờ đục, da dẻ khô như vỏ cây, chỉ có cái đầu lộ ra, thân thể dường như chôn dưới đất.

Sắc mặt phỉ đồ lập tức trở nên ảm đạm.

"Có... ách... ô..."

Tiếng hét kinh hoàng của phỉ đồ chưa kịp phát ra, một cái miệng lớn đầy răng nhọn vàng vọt bẩn thỉu đã ngoạm lấy cổ hắn...



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch