Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 488: Quỷ Dị Kiểu Chết (1)

Chương 488: Quỷ Dị Kiểu Chết (1)

Tên phỉ đồ kia gắt gao dùng tay nắm lấy cổ mình, dốc hết khí lực mong muốn tách nó ra, nhìn dáng vẻ chẳng khác nào đang bưng lấy cái đầu.

Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, tay chân của phỉ đồ đã rã rời, trong miệng phát ra những tiếng "Ô ô ô..." càng lúc càng yếu ớt.

Không lâu sau, cả người phỉ đồ mất hết khí lực giãy giụa, chỉ còn thân thể run rẩy như mắc bệnh sốt rét. Đến cuối cùng, trên mặt đất chỉ còn lại một bộ thi thể khô vàng.

Mưa vẫn không ngừng rơi, mặt đất xung quanh ẩm ướt nhầy nhụa. Một số thương binh chờ đợi cuộc chém giết kết thúc, không ít kẻ vì suy yếu mà nước mưa táp vào mắt cũng không mở ra nổi, khát nước liền há miệng hứng lấy chút nước mưa.

Lại có một người khó chịu nằm nghiêng trên mặt đất, cảm giác phía sau có người đang chạm vào mình, vừa xoay người nhìn thì liền bị cắn vào cổ.

...

Cách đó không xa, cuộc chém giết vẫn tiếp diễn. Trời đã hoàn toàn tối, đêm nay mưa lớn nên không trăng sao, tầm nhìn cực thấp.

Tuy nhiên, đại đa số kẻ đều đã luyện qua chút võ công, sau khi thích ứng với bóng tối thì mắt vẫn có thể nhìn rõ được đồ vật.

Đám phỉ đồ không hề cùng đối phương tử đấu. Đối với những đối thủ thân có võ công này, bọn chúng rất có kinh nghiệm, vận dụng ưu thế về số lượng để giằng co, lấy tiêu hao làm chủ, tận lực giảm thiểu tổn thất cho phe mình.

Nhưng dù vậy, số phỉ đồ bị thương và tử vong vẫn nhiều hơn dự kiến.

Chỉ có điều, đám người bị vây khốn này chắc chắn đều có món hời lớn, thêm vào đó, mấu chốt là bên trong có hai nữ tử dung mạo tuyệt sắc. Đối với đám phỉ đồ nghèo nàn nơi này mà nói, nhan sắc kia quả thật quá xuất chúng.

Đã lâu không thấy nữ nhân, đến heo nái cũng hóa mỹ nhân, huống chi hai nữ tử kia dáng người lồi lõm, diện mạo hơn người. Mấy ngày trước bọn chúng đã để mắt tới rồi. Ngoài ra, hai ba nữ nhân khác cũng không tệ, bộ dáng có lẽ không bằng, nhưng vóc dáng lại không hề kém cạnh.

So sánh mà nói, ý tứ tuy khó giải quyết, nhưng cũng chưa đến mức không thể nuốt trôi.

Thực tế là từ trước khi mưa lớn trút xuống đến giờ, đám đầu mục tinh mắt đều đã nhận ra tốc độ hồi khí của đám võ giả này không theo kịp.

Mấy tên đầu mục đội mũ rộng vành ngồi trên lưng ngựa, nhìn đám võ giả đang chém giết ở phía xa. Những chiêu thức cương mãnh lăng lệ ban đầu đã được sử dụng ít đi.

"Ha ha, võ công cao cường thì sao chứ? Người giang hồ vẫn là người giang hồ, tuy cũng am hiểu chém giết, nhưng không hiểu thế nào là cùng thành quân thành trận hợp lực."

Nghe thấy tiếng trào phúng của đồng bạn, một kẻ khác cũng cười nhạo tiếp lời:

"Không tệ, bọn chúng vừa bắt đầu dùng chiêu thức, thế công lăng lệ thì có lăng lệ, nhưng cũng tiêu hao đại lượng chân khí. Dù sát thương không ít huynh đệ của chúng ta, nhưng cũng không thể thay đổi đại cục. Trong số đó, những kẻ lợi hại nhất nếu đơn độc phá vây, may ra còn có mấy phần cơ hội..."

"Hừ, nếu không phải trời mưa to, chỉ riêng cung nỏ thôi cũng đủ khiến bọn chúng khốn đốn rồi."

Trong khi mấy kẻ kia nói chuyện, ánh mắt đảo qua trận thế của phỉ đồ, nhìn thấy lại có kẻ lôi một huynh đệ bị thương nặng ra ngoài. Kẻ này được mang ra ngoài thì bất động, không biết đã bị thương đến mức nào.

...

Có hai tên thổ phỉ hôm nay đặc biệt phụ trách lôi những huynh đệ bị thương ra khỏi chiến đoàn. Cuộc chém giết hôm nay quả thực kịch liệt, số huynh đệ qua tay ít nhất cũng đã hơn hai mươi người, đó là còn chưa kể đến những kẻ đã chết hẳn.

Hai người, mỗi kẻ một bên, lôi tên hôn mê kia về phía sau, vào khu vực thương binh.

"Hô... Hô... Hô... Mệt chết đi được! Tên Ba Tử này ngược lại là gặp may, chỉ là hôn mê bất tỉnh, không biết có phải giả vờ hay không."

Một kẻ lau mặt, gạt đi huyết thủy cùng bùn đất, rồi ngẩng đầu lên để mặc nước mưa rửa mặt.

Một kẻ khác trực tiếp ngồi phịch xuống vũng bùn thở hồng hộc.

"Thôi đi, mệt chút có là gì, hiện tại không cần chúng ta xông pha chém giết, ít nhất cũng an toàn hơn nhiều!"

"Có lý, hơn nữa chúng ta cứu được nhiều huynh đệ như vậy, đến lúc ăn thịt bọn chúng cũng sẽ chia cho một ít, hắc hắc hắc..."

Tên phỉ đồ vừa uống xong nước mưa giải khát, đang cười đáp lời thì đột nhiên im bặt. Hắn cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại không nói ra được là ở đâu.

Ngược lại, đồng bạn của hắn đã nói ra vấn đề trước:

"Ê ê, sao các huynh đệ đều nằm im không động vậy?"

"Đúng vậy a! Uy uy uy... Các ngươi làm gì đấy? Mưa to thế này mà ngủ? Lão Tước?"

Hai người đẩy một huynh đệ bị thương gần nhất. Tên này có ngoại hiệu là Lão Tước, khi chém giết thì xảo trá tàn nhẫn. Gã chưa từng bị trọng thương bao giờ, hiện tại bất quá chỉ là chân bị trật sưng lên thôi, nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng thực ra không có gì đáng ngại.

Nhưng đẩy người vài cái mà không thấy đối phương có phản ứng, tên phỉ đồ lập tức cảm thấy có chút không ổn, vượt qua người Lão Tước đi sang phía bên kia.

Hắn ghé mắt nhìn kỹ. Dù tầm nhìn không tốt, nhưng vẫn nhìn ra được sự bất thường của đám thương binh. Hắn đưa tay sờ ngực đối phương, phát hiện đã không còn nhịp tim.

Sắc mặt tên phỉ đồ trở nên khó coi, nhìn về phía đồng bạn:

"Chết rồi!"

"Mau xem những người khác!"

Vẻ vui cười biến mất khỏi mặt hai kẻ. Chúng đi đến gần những thương binh, hoặc dò hơi thở, hoặc mò mạch đập, nhưng đều vô ích. Tất cả đều đã chết.

Một người trong khi sờ mạch trên cổ một tử thi, đột nhiên sờ thấy vết thương trên cổ, lập tức giật mình, kéo áo đối phương ra nhìn kỹ:

"Đây là loại tổn thương gì!?"

Kẻ còn lại cũng nhìn thấy. Hai người kiểm tra lại mấy cỗ thi thể, và tất cả đều có cùng một loại vết thương. Lúc này, sắc mặt hai kẻ đại biến:

"Mấy vị đương gia... Đại sự không tốt! Thương binh bên này chết hết rồi!"

"Mau đến xem, huynh đệ bên này chết một cách bất thường...!"

Tiếng hô của hai kẻ thu hút sự chú ý của những người khác. Lúc này, một số phỉ đồ ở bên ngoài tiến lại xem xét.

Một tên đầu mục khôi ngô nhanh chóng tiến đến bên một cỗ thi thể:

"Tam đương gia, xem cổ bọn chúng kìa, đều có vết cắn!"

Tam đương gia nhìn người vừa nói, quỳ một gối xuống bên một cỗ thi thể, kéo áo nạn nhân ra. Vì tầm nhìn kém, hắn chỉ có thể nhìn thấy vết thương trên cổ mà không thể thấy rõ, nên cũng đưa tay chạm vào.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch