Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 489: Quỷ dị tử vong (2)

Chương 489: Quỷ dị tử vong (2)

Vết cắn này vô cùng rộng, để lại hai lỗ thủng sâu hoắm.

Tam đương gia lại rờ trán thi thể, lật lớp tóc che trán, thấy trên trán có mấy đạo vết tích sâu sắc, hắn dùng tay đo đạc, vừa vặn là góc độ nắm giữ.

Trong đầu Tam đương gia hiện lên một hình ảnh, có vật gì đó cắn mạnh vào cổ người chết, đồng thời một ngón tay với móng vuốt dài ấn trên trán, khiến cho người chết không thể giãy giụa, móng vuốt còn cào xước trán hắn.

Theo mạch suy nghĩ này, Tam đương gia sờ xuống ngực bụng thi thể, xé toạc y phục, quả nhiên phát hiện một vết trảo khác, rõ ràng là để cho nạn nhân không thể đứng dậy.

"Khí lực thật lớn!"

Mưa xuân lạnh lẽo không khiến Tam đương gia cảm thấy giá buốt, nhưng lúc này, một luồng hàn ý thấu xương xộc thẳng vào tâm can, khiến hắn tê cả da đầu, toàn thân nổi da gà.

"Nơi đây không nên ở lâu!"

Ý nghĩ này vô cùng mãnh liệt!

Tam đương gia không do dự nữa, rút ngay chiếc còi báo động bên trong áo, vận khí thổi mạnh.

"Đích —— đích —— ——"

Tiếng còi bén nhọn xé tan màn mưa, xuyên thủng bóng đêm, truyền đến tai tất cả phỉ đồ đang chém giết, cũng đến tai hơn mười võ nhân.

Rõ ràng, đám phỉ đồ lập tức hòa hoãn thế công, thu về những trường thương, trường kích đang đâm tới, đồng thời không ít tên rút lui.

Điều này tạo cơ hội cho đám võ giả thở dốc, nhưng bọn họ không lập tức phản kích, thứ nhất là hồi khí chưa đủ, thứ hai là lo lắng có mai phục.

Không ít người chống đao kiếm, quỳ một gối xuống nghỉ ngơi.

"Ôi... ôi... ôi... Thế nào, chuyện gì xảy ra? Bọn chúng, vì sao lại lui?"

Hán tử trùm khăn ôm hai thanh trường đao cướp được, chống người trên đất, gắng gượng đứng dậy, xem như kẻ mạnh nhất trong đám võ giả, vừa rồi còn dũng cảm xông pha.

Nhưng lúc này, đôi tay cường tráng của hắn đang run nhè nhẹ, do trời mưa đêm nên đồng bạn không ai chú ý, huống chi là phỉ đồ.

"Không, không biết, vừa rồi có tiếng còi... Có phải quân đội tới cứu viện?"

"Không giống! Mau nghỉ ngơi! ôi... ôi... ôi..."

Một số võ giả tranh thủ thời gian hồi khí.

"Mọi người thế nào? Đều ổn chứ?"

"Chưa chết được!" "Cố gắng, ráng lên..."

...

Võ nhân thở dốc, phía bên ngoài vòng vây, hai tên đầu mục thúc ngựa chạy về phía tiếng còi, chưa kịp đến gần đã quát hỏi Tam đương gia.

"Lão Tam, chuyện gì xảy ra? Mắt thấy bọn chúng sắp không chống nổi!"

"Đúng vậy, ngươi thổi còi rút lui làm gì? Đêm tối mưa to thế này, lẽ nào còn biến số gì?"

Lão Tam đứng dậy lau mặt, chỉ vào thi thể trên mặt đất.

"Có vật dơ bẩn, các huynh đệ bị thương đều chết hết, ai nấy đều bị cắn cổ, nơi này không an toàn, mau chóng rút lui!"

Vừa nói, Tam đương gia đã nhảy lên ngựa, đồng thời kéo dây cương hướng ra ngoài.

Hai vị đầu mục vừa tới nhìn đám huynh đệ xung quanh, lại nhìn dáng vẻ vặn vẹo cổ, xoa tay của lão Tam, rõ ràng là kinh hãi.

Hai người xuống ngựa kiểm tra, xác nhận tình trạng quỷ dị trước mắt.

"Rút lui! Tất cả rút lui!"

Vừa nói, vị đầu lĩnh cùng đầu mục kia cũng rút còi, Tam đương gia cũng đưa còi lên miệng.

"Đích —— ——" "Đích —— ——" "Đích —— ——"

Ba người cùng nhau vận khí thổi còi, lần này, đám phỉ đồ nghe tiếng còi phản ứng càng rõ ràng, nhao nhao rút lui, đến cả vòng vây cũng không giữ.

Mấy tên đầu mục bên ngoài rống to.

"Tất cả lên ngựa, tất cả lên ngựa! Ai không có ngựa thì ngồi sau người khác, hai người một ngựa cũng được!"

"Đi mau, mau đi..."

Vô số phỉ đồ bắt đầu chạy, theo tiếng đầu mục hành động, cùng nhau bỏ chạy trong đêm mưa.

Đám võ giả ngây người nhìn cảnh này, không đủ sức ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản.

"Bọn chúng... Chạy?"

"Chúng ta đánh lui bọn chúng? Chúng ta đánh lui bọn chúng!"

"Ha ha ha ha... Chúng ta thắng!" "Đánh lui bọn chúng rồi!"

Tiếng hoan hô từ lẻ tẻ đến liên tục, hưng phấn dị thường, cảm giác sống sót sau tai nạn trào dâng trong lòng mỗi người.

Một lát sau, đám võ giả mới tỉnh táo lại, không ít người bị thương, có người còn bị thương nặng, cần tìm chỗ che mưa gió để điều trị.

Thấy phỉ đồ bỏ lại không ít thi thể, Hán tử trùm khăn cùng hai người đi tìm kiếm, hy vọng có thể tìm chút dược vật và đồ dùng cần thiết.

"Ư, ách..."

Một tên phỉ đồ trên mặt đất lẩm bẩm, hai thanh đao đã gác lên cổ hắn.

"Ái chà chà! Sao, sao vậy..."

Phỉ đồ bị đao kề cổ hoảng sợ, nhìn xung quanh, ngoài thi thể không còn huynh đệ nào, xem ra bọn chúng đã bại!

"Ha ha, huynh đệ cường đạo của ngươi đâu cả rồi? Đương nhiên là bị chúng ta đánh lui!"

"Đừng nói nhảm với hắn, giết!"

"Chờ đã, khoan động thủ!"

Hán tử trùm khăn đi tới, nhìn tên cường đạo dưới đất.

"Nơi này có chỗ nào che mưa gió được không, ngươi tốt nhất khai thật, đến đám cường đạo các ngươi còn bị chúng ta giết đến thương vong vô số, ngươi muốn sống thì phối hợp chút!"

Phỉ đồ liên tục gật đầu.

"Biết, ta, ta biết! Phía trước có thôn, không người ở, nhà cửa vẫn còn tốt!"

"Ừm, ngươi tên gì?"

Phỉ đồ nuốt nước bọt, run rẩy đáp.

"Ba, Ba Tử... Ta tên Ba Tử!"

...

Trong hoang thôn, Kế Duyên buông thư xuống, đứng dậy mở hé cửa, mặc mưa gió tạt vào người.

Vừa rồi hắn nghe thấy từng đợt còi đặc biệt, tuy rất yếu ớt, nhưng hắn không nghe nhầm.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch