Trong sương mù dày đặc, Tuyết Khinh Vũ cùng Sở Hành Vân dùng hết sức chạy như điên, chốc lát sau mới ngừng lại.
Ở đây tựa như là một cái thế giới khác bị sương mù bao phủ trắng xóa, tầm nhìn rất hạn chế, chỉ có mấy mét. Cho dù là vận chuyển linh lực vào mắt thì cũng không thấy rõ hơn là bao.
-Ở đây hẳn là an toàn.
Sở Hành Vân quan sát xung quanh một chút, không có phát hiện bất kỳ hình bóng linh thú nào liền thở phào.
-Không, chúng ta đang ở trong nguy hiểm.
Tuyết Khinh Vũ nhìn Sở Hành Vân cười khổ một tiếng, sau đó nàng vươn tay lên vận chuyển linh lực. Linh lực vừa ngưng tụ ngay lập tức tiêu tán đi, không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
-Hiện tại, ta đã hiểu rõ vì sao ở đây được gọi là khu vực tử vong. Nơi đây tựa hồ tồn tại lực lượng đặc thù nào đó có thể hạn chế ở linh lực, hơn nữa ở đây sương mù bao phủ dày đặc, khó có thể nhận rõ phương hướng, căn bản là không có biện pháp cầu cứu người bên ngoài.
Vừa nãy, trong lúc chạy đi, Tuyết Khinh Vũ từng để lại vài cái dấu hiệu ven đường. Nhưng nàng vừa đi tìm kiếm mấy lần thì phát hiện không thấy tăm hơi của những dấu hiệu đó ở đâu cả.
-Không sử dụng được linh lực, dấu hiệu cũng không tìm thấy, khu vực này cơ bản là một tòa mê cung.
Tuyết Khinh Vũ có chút nổi giận nói.
-Bây giờ liền muốn buông tha, ngươi không cảm thấy quá sớm sao?
Sở Hành Vân liếc mắt nhìn Tuyết Khinh Vũ nói, sau đó bước về phía trước vài bước, xòe hai tay ra, một luồng linh lực chậm rãi tập trung trên tay hắn.
-Vô ích thôi.
Tuyết Khinh Vũ lắc đầu, nói:
-Vừa rồi, ta đã thử qua. Ở chỗ này căn bản vô pháp ngưng tụ linh lực, càng chưa nói muốn dựa vào linh lực tới làm cho người bên ngoài phát hiện chúng ta.
-Hiện tại, linh thú đang bạo động, cả Mê Vụ Sâm Lâm đều rơi vào trong hỗn loạn. Cho dù linh lực có được phóng ra ngoài, sợ rằng cũng không có bất kỳ người nào có thể phát hiện chúng ta.
Sở Hành Vân khép hờ hai mắt, trong giọng nói lộ ra vẻ bình tĩnh.
-Vậy ý của ngươi là...
Trong lòng Tuyết Khinh Vũ dâng lên một chút hy vọng, ánh mắt chăm chú nhìn Sở Hành Vân nhưng lại thấy hắn đột nhiên trở nên im lặng, không nói nửa chữ, cứ xòe hai bàn tay ra như vậy, chậm rãi phóng xuất linh lực ra.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sương mù dày đặc bao phủ mảnh không gian này vẫn không có biểu hiện sẽ biến mất, vẫn cứ dày đặc như lúc đầu vậy.
Ngay khi Tuyết Khinh Vũ có chút không kiên nhẫn được nữa thì Sở Hành Vân đột nhiên mở hai mắt ra, trong ánh mắt lóe lên một tia tinh mang, vui vẻ nói:
-Quả nhiên(1) là thế!
-Ngươi phát hiện điều gì sao?
Tuyết Khinh Vũ vội vàng mở miệng hỏi.
-Thật ra, chỗ chúng ta đang đứng chính là một cái mê trận.
Sở Hành Vân mở miệng, trong giọng nói tràn đầy tự tin khiến Tuyết Khinh Vũ có chút giật mình.
Khu vực trung tâm của Mê Vụ Sâm Lâm lại là một tòa mê trận?
-Từ lúc tiến vào khu vực này, ta lập tức cảm giác có điều gì đó kỳ quái, tựa hồ có một lực lượng cổ quái trói buộc lớp sương mù này, khiến nó vô pháp tiêu tán đồng thời làm tiêu tán linh lực của chúng ta.
-Vì vậy, vừa rồi ta cố ý thả ra linh lực, đi theo lực lượng cổ quái này tìm hiểu nguồn gốc. Kết quả là ta tìm ra được một cái mắt trận.
Sở Hành Vân nhếch khóe miệng lên cười nhạt. Cái mắt trận này được bố trí cực kỳ bí mật, chỉ cần lơ là chút liền sẽ không nhận ra, nếu đổi lại là những người khác, sợ rằng cả đời đều không thể tìm được.
-Nếu đã biết đây là một cái mê trận, vậy ngươi có biện pháp nào để thoát ra khỏi nó không?
Hai mắt Tuyết Khinh Vũ sáng lên, đã biết nguyên nhân tồn tại của đám sướng mù này thì trong lòng liền sinh ra một chút hy vọng có thể đi ra ngoài.
-Hiện tại sợ rằng không được!
Sở Hành Vân nhún vai giải thích:
-Cái mê trận này là một cái trận pháp ngũ phẩm, nếu muốn mạnh mẽ phá vỡ thì ít nhất phải có tu vi Thiên Linh Cảnh.
Ánh mắt Tuyết Khinh Vũ hơi trầm xuống. Tu vi Thiên Linh Cảnh? Sợ rằng cả Lưu Vân Hoàng Triều cũng không có mấy người đạt tới cảnh giới đó?
Tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tuyết Khinh Vũ, Sở Hành Vân cười nhạt nói tiếp:
-Tuy ta nói không có biện pháp phá vỡ mê trận, nhưng muốn đi ra khu vực này thì vẫn có vài phần nắm chắc. Còn nữa, cuối cùng ta cảm giác cái mê trận này có chút cổ quái.
-Cổ quái? Có điều gì cổ quái?
Tuyết Khinh Vũ lại hỏi.
-Trận pháp trong thiên hạ chia làm ba loại: sát trận, phòng trận cùng mê trận. Cái gọi là mê trận, được dùng để mê hoặc, giữ chân hoặc là ngăn cản người khác. Nhưng nếu ngươi tinh tế một chút thì sẽ phát hiện trong cái mê trận này tựa hồ có một lực lượng như có như không, không ngừng dẫn đường muốn đưa chúng ta đi một nơi.
Sở Hành Vân chăm chú nhìn về chỗ sâu trong sương mù dày đặc, sau đó quay đầu lại thì phát hiện Tuyết Khinh Vũ cau mày, vẻ mặt vẫn có vẻ rất nghi hoặc.
Thấy bộ dạng Tuyết Khinh Vũ như thế, Sở Hành Vân không nhịn được cười một tiếng, nói:
-Quên đi. Những lời vừa rồi của ta ngươi nghe không hiểu cũng không sao, bây giờ ngươi hộ pháp giúp ta trước tiên khôi phục thương thế, sau đó sẽ mang ngươi đi ra khu vực này.
Tu vi hiện tại của Sở Hành Vân không cao, nhưng hắn có kiến thức, hiểu biết vượt qua bất kỳ người nào trên đời này. Lời hắn vừa mới nói liên quan đến kiến thức cao thâm về trận pháp nên Tuyết Khinh Vũ nghe không hiểu, cũng là chuyện bình thường.
-Được rồi.
Tuyết Khinh Vũ gật đầu, đi qua một bên, bắt đầu yên lặng hộ pháp giúp Sở Hành Vân.
Sau khi Sở Hành Vân nhắm mắt, nàng quay đầu lại chăm chú nhìn hắn. Ngay cả trận pháp tối nghĩa khó hiểu như vậy thì hắn đều có thể liếc mắt xem thấu, người này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
...
Lúc này ở bên ngoài đã là hoàng hôn, tân tấn đệ tử tiến nhập Mê Vụ Sâm Lâm để khảo hạch bắt đầu lục tục đi ra.
Lúc linh thú bạo động xuất hiện, năm đại Vũ Phủ lập tức phái ra vô số cường giả tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm để ứng cứu, ngay cả hoàng cung cũng bị kinh động, phái ra không ít cấm vệ quân.
Diệp Hoan cùng Lạc Lan đứng chung một chỗ, mà ở bọn họ bên cạnh, còn lại là đám người Lăng Tiêu Vũ Phủ. Lý Dật, Lý Trần cùng Tiêu Đình cũng ở trong hàng ngũ đó, ánh mắt đều lộ vẻ đắc ý nhìn về phía trước.
-Đi ra!
Diệp Hoan nói một tiếng.
Trong rừng rậm, mấy con Hắc Ưng khổng lồ lập tức bay ra, trên lưng Hắc Ưng trên có không ít thân ảnh đứng thẳng, chỉ có một ít là trưởng lão của Vũ Phủ, còn lại là tân tấn đệ tử.
-Có tìm thấy Sở sư đệ không?
Diệp Hoan vội vàng đi tới, hỏi Dương Phong.
Dương Phong lắc đầu, sắc mặt buồn rầu nói:
-Tìm kiếm xung quanh rừng rậm cũng không phát hiện Sở Hành Vân, không chỉ có hắn, ngay cả Tuyết Khinh Vũ cũng không thấy tung tích, cả hai người đều biến mất.
-Cũng không tìm thấy Tuyết Khinh Vũ?
Sắc mặt Diệp Hoan ngưng trọng lại, tim đập nhanh lên vài phần nói:
-Tuyết gia...
Dương Phong thở dài, đáp:
-Sau khi biết chuyện này, Tuyết lão đã lập tức rời khỏi đây, đoán chừng là trở về Tuyết gia bẩm báo. Chẳng mấy chốc, người Tuyết gia sẽ tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm tìm kiếm tung tích của Tuyết Khinh Vũ.
Nghe xong lời này, đám người chung quanh đều rùng mình một cá. Nếu như lần này không tìm thấy tung tích Tuyết Khinh Vũ hoặc đã chết thảm dưới linh thú bạo động, chỉ sợ thời tiết toàn bộ Lưu Vân Hoàng Triều cũng muốn thay đổi.
-Lý Dật, ngươi xác định tiểu tử Sở Hành Vân kia đã chết đúng không?
Tiêu Đình đè thấp âm thanh chỉ đủ để hai người có thể nghe được.
-Chuyện này là đương nhiên.
Lý Dật gật đầu, trong giọng nói mang theo sự chắc chắc:
-Ta tự mình xuất thủ, tiểu tử kia căn bản không có cơ hội sống sót. Hiện tại, đoán chừng đã bị linh thú cắn xé ngay cả hài cốt cũng không còn.
-Vậy là tốt rồi.
Tiêu Đình lạnh lùng cười.
Trước khảo hạch, Vân Mộng Vũ Phủ đồng ý đưa ra nhiều chỗ tốt muốn hắn âm thầm động thủ với Sở Hành Vân.
Lúc đầu, hắn còn lo lắng sự việc có thể bị bại lộ, lại không nghĩ tới cuối cùng lại đột nhiên xảy ra linh thú bạo động, hoàn mỹ giúp hắn che giấu tất cả sự việc.
-Ngay cả ông trời đều giúp ta diệt trừ Sở Hành Vân, xem ra ta đáp ứng Cổ Thanh Tùng là lựa chọn cực kỳ chính xác!
Tiêu Đình rù rì nói thầm ở trong lòng, càng nghĩ lại càng thấy lựa chọn của mình cực kỳ sáng suốt.