Nhờ được tẩm bổ máu huyết từ bản mạng tinh huyết của Chân Hỏa Phượng Hoàng nên khả năng phục hồi của Sở Hành Vân vượt xa người thường. Chỉ vừa qua một ngày một đêm, thương thế trên người của hắn đã lành lặn hơn phân nửa, hoàn toàn khôi phục khả năng hành động.
-Ngươi phải luôn theo sát phía sau lưng ta, tuyệt không thể hành động tùy tiện, một khi lạc nhau, ta không đảm bảo có thể tìm thấy ngươi.
Sở Hành Vân quay đầu cao giọng nói với Tuyết Khinh Vũ khiến Tuyết Khinh Vũ hơi nhíu mày thầm tức giận trong lòng:“Ngươi không thể nhẹ giọng một chút với ta sao?”
Sở Hành Vân không để ý tới vẻ mặt của Tuyết Khinh Vũ, chân bước từng bước, bắt đầu tìm kiếm hướng đi.
Cái mê trận trước mắt này, kiếp trước Sở Hành Vân đã từng gặp qua, nó tên là Thiên Tỏa Mê Vụ Trận có tổng cộng mười tám cái mắt trận, có thể tản mát ra vô tận sương mù dày đặc, làm cho không người nào có thể tìm ra phương hướng.
Rất khó để mạnh mẽ phá trận pháp vì trận pháp chi đạo chú ý nhất chính là thiên địa ngũ hành tương sinh tương khắc.
Tuy Sở Hành Vân không có quá nhiều lý giải đối với trận pháp, nhưng nói đến thiên địa ngũ hành thì hắn tương đối tinh thông, muốn thoát ra khỏi Thiên Tỏa Mê Vụ Trận này, đương nhiên không thành vấn đề.
Đi tiếp nửa canh giờ, bọn họ cuối cùng cũng thoát khỏi sương mù dày đặc, nhưng mới vừa đi ra ngoài, bọn họ lại bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động, phía trước lại xuất hiện một tòa phủ đệ.
Sở Hành Vân chăm chú quan sát. Tòa phủ đệ này có diện tích cực kỳ rộng lớn, bên trong có xây dựng nhiều kiến trúc còn tinh xảo hơn so với một ít gia tộc bên trong Hoàng Thành. Nhưng tòa phủ đệ này tựa hồ bị bỏ hoang từ lâu, đã không còn khí tức hùng vĩ từng có.
-Vào xem một chút
Sở Hành Vân rút Trảm Không Kiếm ra, ánh mắt hơi trầm xuống nói.
Hắn có thể cảm giác được cổ lực lượng dẫn dắt như có như không chính là từ bên trong tòa phủ đệ này phát ra.
Hai người sóng vai mà đi, chậm rãi tiến vào trong phủ đệ.
Bây giờ, bọn họ mới phát hiện trên vách tường, trên mặt đất, thậm chí trên mái hiên của tòa phủ đệ hoang phế này đều có không ít dữ tợn vết cào, tựa như bị linh thú tập kích vậy.
-Tòa phủ đệ này nằm tại trung tâm Mê Vụ Sâm Lâm, lọt vào linh thú tập kích cũng là việc thường tình, căn bản không khả năng chống đỡ được lâu.
Tuyết Khinh Vũ phát biểu suy nghĩ của mình nhưng Sở Hành Vân không có trả lời mà tinh tế đánh giá xung quanh.
Hai người đi vào nội đường, ánh mắt thoáng chốc ngưng trọng lại.
Tại mãnh đất trống ở trước mặt bọn họ có hơn mười cái thi thể nằm tán loạn. Những thi thể này chỉ còn bộ xương, có một vài chỗ vụn vỡ nằm đầy đất, xương đã lạnh ngắt từ bao giờ khiến cho cả không gian đều trở nên có chút lạnh lẽo.
-Có lẽ những người này không phải bị linh thú giết chết.
Sở Hành Vân lấy tay chỉ chỉ về phía trước.
Tại đó có một thi hài bị đóng đinh ở trên thạch trụ(1), một cơn gió thổi qua khiến bộ xương run run phát ra tiếng vang lách cách ..lách cách.
Sở Hành Vân đi tới trước thạch trụ, dùng tay lấy chiếc nhẫn trữ vật trên thi thể xuống. Bên trong không có nhiều thứ lắm, phần lớn đều là một ít võ học, công pháp, mặt trên có ghi các loại ký hiệu thuộc về Lưu Vân Hoàng Triều.
Tuyết Khinh Vũ cũng tiến lên, liếc mắt nhìn một cái thì thần sắc nhất thời trở nên nghiêm nghị, kinh ngạc nói:
-Người này là Lôi Vĩnh Nguyên, chẳng lẽ nơi này chính là Lôi phủ?
-Ngươi nhận thức hắn?
Sở Hành Vân nghi hoặc hỏi.
Tuyết Khinh Vũ gật đầu nói:
-Lôi Vĩnh Nguyên là hầu tước tiếng tăm lừng lẫy của Lưu Vân Hoàng Triều. Tính tình người này chính trực, yêu dân như con, nhận được đông đảo sự yêu mến từ mọi người. Nhưng nghe đồn vào 16 năm trước, hắn không đồng tình cách làm với Phái Cấp Tiến trong Hoàng Triều, từ đó sinh ra mâu thuẫn, dưới cơn tức giận liền từ bỏ hầu vị, không còn quản lý chính sự trong triều.
-Trăm triệu lần không nghĩ tới, Lôi phủ lại nằm ở đây, hơn nữa còn có vẻ như đã bị diệt tộc từ lâu. Thảo nào, tròn 16 năm qua cũng không có bất luận tin tức gì liên quan tới Lôi phủ.
-16 năm trước!
Sở Hành Vân nghe được cụm từ này liền ngắt lời Tuyết Khinh Vũ, nóng lòng hỏi:
-Sau khi Lôi Vĩnh Nguyên từ chức hầu vị, Lôi gia gặp tai họa diệt môn thì 16 năm trước, Lưu Vân Hoàng Triều có đại sự gì xảy ra hay không? Còn có, ngươi vừa rồi nói Phái Cấp Tiến lại là cái gì?
Sau khi tiếp xúc cùng Sở Hành Vân, Tuyết Khinh Vũ cảm thấy Sở Hành Vân ngoại trừ thần bí ở ngoài, còn có một phong thái, tâm tính đạm nhiên không sợ hãi. Hiện tại, thấy bộ dáng hắn nóng lòng như vậy, nàng vẫn là lần đầu tiên thấy.
-Chuyện 16 năm trước đã qua lâu lắm rồi, ta cũng không còn nhớ quá nhiều, hơn nữa Lôi Vĩnh Nguyên là hầu tước, việc hắn biết nhất định là bí mật của Lưu Vân Hoàng Triều, người ngoài rất khó biết được.
Tuyết Khinh Vũ dừng một chút rồi tiếp tục nói:
-Về phần Phái Cấp Tiến còn lại là một phái hệ lớn trong Lưu Vân Hoàng Triều. Bọn hắn làm việc cực kỳ dã man bá đạo. Để theo đuổi con đường cường đại, bọn hắn không ngừng a dua nịnh hót đối với Hoàng Triều, còn đối với con dân của mình không thèm quan tâm, thủ đoạn cực kỳ đê tiện.
Nói đến đây, Tuyết Khinh Vũ lộ ra vẻ cực kỳ phẫn nộ.
Nhưng rất nhanh, nàng liền thở dài, bất đắc dĩ nói:
-Nhưng bên trong Hoàng Thành đã có không ít thế lực phụ thuộc vào Phái Cấp Tiến. Hiện tại, thế lực phái cấp tiến cực kỳ khổng lồ, đã từ từ nắm quyền lớn trong Hoàng Triều, ngay cả địa vị hoàng tộc đều có chút lung lay.
-Đúng rồi, theo ta được biết thì Vân Mộng Vũ Phủ cũng lệ thuộc vào Phái Cấp Tiến.
Lúc này, Tuyết Khinh Vũ bổ sung một câu khiến Sở Hành Vân hơi nheo hai mắt lại, bắt đầu suy tư.
16 năm trước, Vân Mộng vũ phủ đột nhiên xuất thủ bắt đi mẫu thân của Sở Hành Vân.
Cũng trong thời gian đó, Lôi Vĩnh Nguyên thân là hầu tước nhưng lại phải từ chức khiến toàn tộc bị diệt, Phái Cấp Tiến từ từ nắm quyền to trong Hoàng Triều.
Hai chuyện này lại phát sinh cùng lúc, cũng quá trùng hợp khiến cho Sở Hành Vân luôn có dự cảm là chuyện năm xưa chắc hẳn là cùng Phái Cấp Tiến có liên quan.
Nhưng Sở Hành Vân không tiếp tục suy nghĩ sâu xa thêm, hắn lập tức đem chuyện này chôn dấu ở ở sâu trong nội tâm.
Hiện tại, hắn đã đi tới Hoàng Thành, việc cấp bách trước mắt là đề cao thực lực của chính mình.
Chỉ có trở nên cường đại thì mới có thể điều tra sâu được chuyện năm đó, sẽ không vì thực lực yếu kém mà bó tay bó chân. Về phần quan hệ giữa Phái Cấp Tiến cùng Vân Mộng Vũ Phủ, hắn đã có biện pháp để tìm hiểu rõ.
Hai người tiếp tục tiến sâu vào trong Lôi phủ.
Lúc đi vào chỗ sâu nhất thì một cổ khí tức nóng bỏng đột nhiên gào thét mà đến khiến bọn họ có cảm giác cả người như đang bị thiêu đốt, ngay cả linh hải đều bị ảnh hưởng.
-Hàn Tuyết!
Tuyết Khinh Vũ hét lên.
Lấy Tuyết Khinh Vũ làm trung tâm, trong phạm vi năm thước xung quanh lập tức xuất hiện từng bông hoa tuyết rơi xuống. Hoa tuyết tản mát ra khí tức lạnh giá từ từ xua tan đi cổ nóng bỏng khí tức này.
Sở Hành Vân quay đầu, ánh mắt nhìn về phía hư ảnh tuyết rơi trên đỉnh đầu Tuyết Khinh Vũ.
Hư ảnh tuyết rơi này chính là võ linh của Tuyết Khinh Vũ, gọi là Hàn Tuyết, thuộc phẩm cấp ngũ phẩm.
Loại võ linh này không phải là khí võ linh, cũng không phải thú võ linh mà là có chút hiếm thấy - thiên nhiên võ linh.
Phần lớn thiên nhiên võ linh không có hình dạng cụ thể, nó có thể là một cơn cuồng phong, cũng có thể là một luồng liệt hỏa, thao túng có thể đưa tới không nhỏ cộng hưởng từ thiên địa.
Tuyết Khinh Vũ sở hữu Võ Linh Hàn Tuyết cho nên nàng ta có thể tự do thao túng tuyết rơi, cho dù là vào tháng sáu hè nóng bức thì cũng đều có thể tạo ra tuyết rơi, khiến mặt đất đông thành băng sương.
-Khí tức cực nóng truyền tới từ phía trước, chúng ta cần phải cẩn thận.
Tuyết Khinh Vũ nhắc nhở Sở Hành Vân một câu, bước đi từng bước, chậm rãi tới gần tòa đại điện nằm ở phía trước.
Oanh!
Tuyết Khinh Vũ vung tay chưởng ra một chưởng phá hủy cánh cửa đại điện đã mục nát, hai người đưa ánh mắt nhìn về phía trước thì phát hiện ở giữa tòa đại điện không ngờ có một cái đại đỉnh màu đỏ đậm.
Càng làm bọn họ kinh ngạc chính là ngay ở phía trên đại đỉnh đỏ đậm có một đạo hỏa diễm nằm lơ lửng nằm trên đó, không ngừng tỏa ra khí tức nóng bỏng.