Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 134: Chiến tu (2)

Chương 134: Chiến tu (2)
đầu lại, đã thấy Bạch Thiên Trượng bạch y tung bay, dưới ánh mặt trời đứng ở động khẩu, quanh người tựa như gắn một tầng viền vàng.



- Ngươi đi theo ta...



Bạch Thiên Trượng thật không giống như Phương Hành lo lắng, quát mắng bắt hắn đem tất cả tang vật cũng giao ra, mà là nhẹ giọng gọi hắn.



Phương Hành có tật giật mình, không thể làm gì khác đành biết điều một chút đi theo hắn đi ra, ra vẻ bé ngoan.



Bạch Thiên Trượng ở bàn đá trước động phủ ngồi xuống, gọi Phương Hành tới đây, bàn tay gõ gõ mấy cái, lẩm bẩm:



- Quả nhiên giống như ta đoán, ở bên trong trảm thủ đồ, thật ra tích chứa chính là phương pháp tiên diễm luyện tôi thân...



Hắn trầm mặc lại, tựa như đang khổ tư cái gì.



Phương Hành đứng đợi hắn một hồi, thấy hắn vẫn không mở miệng, liền phối hợp ngồi xuống, chợt thấy bên cạnh thạch lâm có một cái cây ăn quả, cũng không biết tên là gì, phía trên kết trái cây đỏ rực thật là khả quan, đưa tay hái hai quả, ăn vào, chợt cảm thấy ngọt nhiều chất lỏng, thịt quả mập mạp cực kỳ, nước theo cổ họng chảy xuống, thế nhưng hóa thành từng đạo linh khí, hết sức thư thích.



Hắn lại không khách khí, vừa phát hiện ăn ngon, lập tức hái tới bảy tám quả, ăn như lang thôn hổ yết, nước chảy lâm ly.



Đợi đến khi Bạch Thiên Trượng từ trong trầm tư tỉnh lại, trên bàn đá đã bày một đống hột.



Hắn vừa nhìn lên hồng ngọc phiên đào thụ ba trăm năm mới kết quả một lần của mình, còn dư lại chỉ mấy quả còn xanh, vừa nhìn Phương Hành mắt trợn trắng, không khỏi cười khổ nói:



- Quả nhiên không hổ là người thừa kế Thao Thiết huyết mạch, giống y như thượng cổ Thao Thiết, nơi đi qua, quỷ thần lui tránh, không còn một ngọn cỏ, ta đem ngươi dẫn vào động phủ của ta, có thể nói là dẫn giặc vào nhà...



Phương Hành nói:



- Chỉ ăn mấy trái cây của ngươi, không đến mức mắng ta là giặc sao?



Bạch Thiên Trượng không tranh luận cùng hắn, cười một chút, liền:



- Ngươi ở trong tấn chức điện, vì sao không học bốn môn chánh pháp kia?



Phương Hành gãi đầu, nói:



- Ta không muốn luyện đan, vừa lười viết chữ, thuật bói toán lại càng học cũng học không được, làm thợ rèn a, lại cảm thấy quá ngu xuẩn...



Bạch Thiên Trượng khẽ mỉm cười, nói:



- Nói thật!



Phương Hành bật thốt lên:



- Bởi vì... những thứ này quá yếu, ta muốn học mạnh nhất!



Bạch Thiên Trượng cười cười, nói:



- Ngươi cảm thấy cái gì là mạnh nhất?



Phương Hành trầm mặc lại, hắn cũng không biết mình mới vừa rồi làm sao lại bỗng nhiên đem chuyện trong đáy lòng mình nói ra, nhưng nếu đã bắt đầu nói, thế thì nói hết cũng chẳng sao, dù sao Bạch Thiên Trượng cho hắn cảm giác rất tốt, là số ít người hắn cảm giác có thể nói thật, như vậy vừa nghĩ, hắn nói:



- Mạnh nhất, chính là lợi hại nhất, ta cảm giác, Thanh Vân Cửu Kiếm là lợi hại nhất, bởi vì pháp quyết khác hoặc là luyện đan, hoặc là làm thợ rèn, chỉ có cái pháp quyết này, là dùng cho chiến đấu!



Nói lời này, hắn vẻ mặt thật tình hiếm thấy, bởi vì hắn đang nhớ lại Quỷ Yên cốc đêm hôm đó.



Một người một chim, từ trên trời giáng xuống, thiết kiếm trong tay tung hoành như rồng, Quỷ Yên cốc thây chất khắp đồng...



Có lực lượng, là có thể thao túng tánh mạng người khác trong bàn tay, không có sức mạnh, chính là có tài phú nhiều hơn nữa thì như thế nào?



Còn không phải cuối cùng thành thịt cá cho người khác ư...



Người tu hành khác, cầu trường sinh tiêu dao, thần du vạn dặm, đối với hắn lại không có bất kỳ lực hấp dẫn.



Hiểu biết đầu tiên của hắn đối với đạo môn, chính là nắm giữ cường đại lực chiến đấu, cho nên hắn cầu, cũng là lực chiến đấu.



Bạch Thiên Trượng nghe đáp án của hắn, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói:



- Nhưng ngươi cũng đã biết, Thanh Vân Cửu Kiếm có lẽ là mạnh nhất Thanh Vân Tông, nhưng ở Nam Chiêm Bộ Châu, lại không phải mạnh nhất, thậm chí còn là rất yếu, ngay cả ở Sở Phong đại lục nho nhỏ, cũng có ít nhất hai ba đạo pháp quyết cùng nó không kém bao nhiêu, có khi còn mạnh hơn nó một chút, cho nên cho dù ngươi học nó, cũng sẽ không phải mạnh nhất!



Phương Hành suy nghĩ một chút, nói:



- Ta đây trước hết học cái này, sau đó lại đi học mạnh hơn!



Bạch Thiên Trượng nở nụ cười, nói:



- Thế gian tông môn thế gia, đều coi công quyết nhà mình như sinh mạng, chưa chắc chịu truyền cho ngươi!



Phương Hành nói:



- Ta đây sẽ đi đoạt, dù sao ta phải học!



Bạch Thiên Trượng ha ha cười một tiếng, nói:



- Nhưng nếu như bản thân ngươi không đủ mạnh, làm thế nào đi đoạt người khác?



Phương Hành khổ não, bứt tóc của mình, nói:



- Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?



Bạch Thiên Trượng nở nụ cười, nói:



- Công quyết không có mạnh nhất, nhưng những thứ khác lại có mạnh nhất, hơn nữa rất thích hợp với ngươi!



Phương Hành ánh mắt nhất thời sáng lên, nói:



- Cái gì?



Bạch Thiên Trượng thản nhiên nói:



- Chiến tu!









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch