Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mạt Thế Chi Toàn Năng Đại Sư

Chương 17: Lão viện trưởng

Chương 17: Lão viện trưởng




Đương nhiên, cô nhi viện cũng không phải chỗ ở lâu dài, sau khi tiêm thuốc thức tỉnh một tháng, người tròn 16 tuổi nhất định phải dọn khỏi cô nhi viện ra ngoài ở, nhường chỗ cho những cô nhi mới.

Nhưng dù sao nơi này cũng là chỗ hắn sinh sống, đã rất lâu rồi Tần Phong không gặp lại lão viện trưởng.

Nghĩ đến đây, Tần Phong siết chặt nắm đấm, bước chân càng vững vàng hơn, chỉ hơn mười phút Tần Phong đã thấy lít nha lít nhít tòa cao ốc được xây dựng đến mức không có bất kỳ không gian sinh tồn nào.

Nhìn từ bên ngoài, nơi này cho người ta cảm giác đè nén chen chúc.

Không có cách nào, không gian sinh tồn trong căn cứ Thừa Bắc không có nhiều, chỉ có phú hào mới có thể ở trong tiểu khu chất lượng tốt, thậm chí có thể ở trong biệt thự đỉnh cấp, càng là khu vực trung tâm thì đất đai càng lớn, càng đi ra ngoài không gian càng nhỏ.

Thật ra rất nhiều người đều biết đây là một sự bảo vệ, người ở rìa ngoài có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, trở thành pháo hôi.

Tần Phong đi vào trong cư xá, tiếng hài tử chơi đùa truyền đến, cho dù nơi này không có nhiều ánh sáng nhưng bọn chúng vẫn hoạt bát hiếu động.

Đây là thiên tính của bọn nhỏ.

Nhưng bọn nhỏ thấy Tần Phong đều dừng tiếng cười, ngược lại lập tức giải tán, chạy đến đằng xa quan sát Tần Phong.

Tần Phong vừa giết dị thú, trên người còn có mùi máu tanh, huống chi bộ quần áo hiện tại của hắn cũng khiến người ta cảm thấy e ngại.

Tần Phong quẹt thẻ tiến vào đại lâu, sau lưng truyền đến tiếng ông ông.

“Hắn cũng là cô nhi sao?”

“Nhìn thật uy phong!”

“Ăn mặc tốt như vậy, có phải trở về tặng đồ không?”

“Buổi tối có thể ăn thịt sao?”

Nói như vậy, bọn chúng đều chảy nước bọt.

Bây giờ Tần Phong đã đạt tới đoạn G2, tai thính mắt tinh gần như gấp đôi người thường, tất nhiên đã nghe được tiếng bàn tán của bọn nhỏ.

“Lại quên mất, chờ rảnh lại mang mấy thứ về!”

Tần Phong suy nghĩ đến đây đã leo lên cầu thang, đến phòng ngủ ở tầng tám.

Trong phòng ngủ đặt bốn cái giường tầng, có tám người ở lại đây nhưng bây giờ bọn họ đều không ở nơi này.

Trong này còn có một người là Trần Minh.

Tần Phong nhìn đồng hồ đã bảy giờ, chắc những người này đã sớm đi rèn luyện, dù sao thức tỉnh là việc lớn trong đời.

Điều này lại thuận tiện cho Tần Phong.

Hắn suy nghĩ một chút mới tìm được giường chiếu của mình, lấy ra đồ dùng rửa mặt đến phòng tắm tập thể ở tòa nhà này.

Hắn móc Tiểu Bạch ra khỏi túi áo, đêm qua tiểu gia hỏa vừa ra đời dáng vẻ còn nhỏ yếu, lúc này gần như gấp đôi.

Lông tơ trắng như tuyết xõa tung đều xù lên, dường như không dính chút bụi bẩn nào, con mắt đen láy mở ra, cả hai lỗ tai nhỏ đều dựng đứng.

“Chờ chút!” Tần Phong lại sờ miệng túi của mình, phát hiện bên trong ngoại trừ Tiểu Bạch, năng lượng hạch tâm bỏ vào trước đó cũng biến mất.

Phải biết rằng, Tần Phong không bán năng lượng hạch tâm cho Tiết Hưng Phúc, giữ lại cho mình sử dụng.

Sờ một vòng trong túi áo còn hơi ướt át, Tần Phong đặt tầm mắt trên người Tiểu Bạch.

“Ngươi đã ăn năng lượng hạch tâm?”

“Ríu rít!”

Ánh mắt Tiểu Bạch có vẻ chột dạ, đôi mắt đen láy né tránh ánh mắt vặn hỏi của Tần Phong.

Trong ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, Tần Phong cảm giác không thể nói ra lời trách cứ.

“Được rồi, ngươi không thấy khó chịu thì tốt!”

Có thể lực lượng của năng lượng hạch tâm rất lớn, nếu vì tham ăn khiến Tiểu Bạch không chịu nổi bạo thể mà chết, đây mới là điều khiến Tần Phong lo lắng.

“Ngươi ở chỗ này đi, chút nữa ta dẫn ngươi ra ngoài!”

Tần Phong đặt Tiểu Bạch ở trong chậu, mình thì lao vào tắm nước lạnh.

Giặt sơ qua quần áo tác chiến một chút, Tần Phong mới thay quần áo sạch, những quần áo này đã sớm bị giặt đến trắng bệch có vẻ rất cũ kỹ, điều này khiến vẻ lăng lệ trên người Tần Phong giảm xuống.

Làm xong tất cả, Tần Phong để Tiểu Bạch vào trong balo tác chiến, đi đến phòng làm việc của lão viện trưởng.

Chỉ không ngờ vừa đi đến cửa đã nghe thấy tiếng cười truyền ra từ bên trong.

“Được được được, ta cũng ngóng trông các ngươi có thể có tiền đồ tốt, về phần báo đáp gì đó thì không cần!”

Giọng nói quen thuộc truyền đến, Tần Phong nghe được đó là giọng lão viện trưởng.

Lâm Đức Vinh đã đến 80 tuổi, là một lão tiền bối đức cao vọng trọng, nghe nói với bối phận gia gia còn từng tham gia xây dựng căn cứ Thừa Bắc.

Bây giờ, hắn ta đảm nhiệm chức viện trưởng cô nhi viện đã ba mươi năm, đây không phải một chức vụ tốt, ít nhất có lỗi với tài năng của hắn ta.

Nhưng sự bao dung, nhân từ của hắn ta khiến trong cô nhi viện đầy hy vọng.

Dù nơi này có khổ hơn, Tần Phong vẫn cảm thấy đây là mái nhà ấm áp an toàn đáng để quay về trong đời.

Cửa phòng làm việc của viện trưởng không khóa, lúc Tần Phong nhìn thấy người bên trong, nụ cười trên mặt hơi thu lại.

Lại là Trần Minh!

Chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt Tần Phong quay về dáng vẻ lúc trước, gõ cửa.

“Cốc cốc cốc!”

Trong phòng, Lâm Đức Vinh và Trần Minh đều nhìn về phía cửa, phát hiện là Tần Phong.

“Tần Phong, ngươi cũng đến sao?” Dường như Lâm Đức Vinh đã sớm chú ý đến, “Cũng chuẩn bị làm thủ tục sao?”

“Hả? Trần Minh cũng vậy sao?” Tần Phong nhìn về phía Trần Minh.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch