Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mạt Thế Ôm Lấy Đùi Vàng

Chương 21: Không phải đâu, lại tới

Chương 21: Không phải đâu, lại tới




Mấy người suy nghĩ một hồi, hiện tại đúng là không thể tiếp tục ngốc ở thành phố A, tuy rằng bọn họ năng lực tốt, nhưng thành phố A đã luân hãm, con kiến nhiều còn có thể cắn chết voi a, đừng nói là còn xuất hiện con kiến to lớn, cho nên mọi người đều đồng ý rời đi, hơn nữa trước mạt thế, bọn họ có mấy kho hàng dự phòng, hiện tại có thể đi lấy đồ vật, có không gian dị năng của Bạch Ngọc Li, bọn họ sẽ bớt được rất nhiều chuyện, bất quá trên mặt vẫn phải làm một ít chuẩn bị, không gian dị năng không thể phơi bày. Chỉ là nơi này về sau sẽ huỷ hoại hết thảy, thật sự có chút đáng tiếc.

- Hiện tại vẫn không liên lạc được với lão gia cùng phu nhân, nhưng nghĩ đến chỉ cần bọn họ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hẳn là an toàn, trước hết chúng ta cần yên ổn xuống, như vậy cho dù bọn họ trở về không quen nơi nào cũng có thể liên hệ chúng ta.

Bạch Ngọc Li có chút bất đắc dĩ, hai người kia ngày thường thần long thấy đầu không thấy đuôi, hiện tại càng tốt, trực tiếp biến mất luôn.

- Không sai, lão nhân lợi hại đâu, liền tính biến thành tang thi cũng đều soát cảm giác tồn tại. Hiện tại việc quan trọng chính là dời đi, bất quá trước khi đi thành phố C, tôi cảm thấy đi đường vòng tới hải càng vùng duyên hải thành phố B, những đồ vật khác có thể dễ tìm kiếm, nhưng tương lai dầu mỏ chỉ sợ còn khan hiếm hơn đồ ăn.

Cơ Thí Thiên nói, đương nhiên hắn còn không có nói, kỳ thật hắn chủ yếu là tìm triển phi dương, thuận tiện nói cho hắn ta biết, hắn hiện tại rất tốt, để hắn đừng vui mừng quá sớm. Không thể không nói có đôi khi lòng dạ đàn ông còn sâu hơn cả đại dương, có khi còn nhỏ hơn lỗ kim.

- Thành phố B hiện tại là thế lực của triển phi dương, trước đó chúng ta có xích mích, phỏng chừng hắn sẽ trông coi kỹ hơn.

Bạch Ngọc Li biết tầm quan trọng của dầu mỏ, nhưng chuyện này khả năng thành công không cao.

- Cho nên chân chính đi thu thập dầu mỏ chỉ có một mình cậu, Kỳ Hàn Hứa Tấn, chú Lâm cũng tạo thành tổ đội khác đi tới đó thu thập dầu mỏ, có được hay không không sao cả, chỉ cần làm cho bọn chúng tin tưởng các cậu tới đó thu thập dầu mỏ là được, bất quá trên đường lui lại, các cậu phải đi qua nơi này.

Lâu Hiểu La nhìn nơi mà Cơ Thí Thiên chỉ, cô nhớ rõ nơi đó bán hoa cỏ cùng các loại hạt giống.

- Thu thập hạt giống ngũ cốc mới là các mục đích chân chính của mọi người, còn tôi và Hiểu La sẽ dẫn dụ, rời tầm mắt của bọn họ.

Cơ Thí Thiên một phen an bài xong, mọi người đều thực vừa lòng, chỉ có Lâu Hiểu La bày ra vẻ mặt khóc lóc, pháo hôi và đại thần cùng nhau hành động, nghĩ như thế nào cũng thấy nguy hiểm a.

Đám người Cơ Thí Thiên nhìn Lâu Hiểu La mặt nhăn như cái bánh bao, trong lòng cười nhạo.

- Như thế nào, Hiểu La hành động cùng tôi, rất không vừa lòng?

Cơ Thí Thiên nhướng mày, độ cung khóe miệng cùng với biểu tình kia làm Lâu Hiểu La nhớ tới quỷ hút máu, cảm giác một cổ lạnh căm căm, cô lập tức liều mạng lắc đầu.

- Sao có thể, chỉ là sợ mang đến thêm phiền toái cho thiếu gia.

- Sao có thể như vậy, tôi còn phải dựa vào cô bảo hộ, Hiểu La sẽ bảo vệ tôi thật tốt đúng không?

Dứt lời, đem gương mặt kia tiến đến bên người Lâu Hiểu La, cho dù Lâu Hiểu La đã thối lui đến cạnh sô pha cũng không ngăn cản được Cơ Thí Thiên tới gần, gương mặt này có chút lóa mắt a, da mặt cơ hồ đều không nhìn thấy lỗ chân lông, vì sao một người đàn ông lại có thể đẹp thành như vậy, mà còn không cho người ta cảm thấy nữ tính, tức giận nga.

Ánh mắt Lâu Hiểu La đảo loạn, nhìn ánh mắt hài hước của đám người Bạch Ngọc Li, đành phải căng da đầu nói:

- Thiếu gia, tôi nhất định sẽ nỗ lực bảo hộ anh, anh không cần sử dụng mỹ nam kế, thật sự, tôi nhát gan, mặt khác có dùng sắc dụ cũng vô dụng.

Đám người Cơ Thí Thiên sửng sốt, đột nhiên Địch Thu vỗ đùi cười nói:

- Thiếu gia, người cư nhiên bị nói thành sử dụng mỹ nam kế, còn sắc dụ, ha ha, chính yếu là Hiểu La còn không ăn bộ dáng kia của anh a, ha ha, ai u.

Mọi người thấy Địch Thu cười đến mức thở không nổi, đều dùng ánh mắt thương tiếc chiếu tới, không nhìn thấy thiếu gia đã đem tầm mắt chuyển tới người hắn kia sao.

- Địch Thu, xem ra cậu thực nhàn a, vừa lúc lần này tất cả chúng ta đều có nhiệm vụ, vốn dĩ nhiệm vụ cải tạo phương tiện thông tin cho cậu thời hạn nửa năm, nếu cậu nhàn như vậy, vậy ba tháng sau tôi muốn thấy kết quả.

Dứt lời, tiếng cười Địch Thu đột nhiên im bặt, những người khác đều sôi nổi bỏ của chạy lấy người, ngay cả Lâu Hiểu La cũng khom lưng chạy đi ra ngoài, cảm tạ Địch Thu quên mình vì người.

Chỉ có Địch Thu ở nơi đó dùng vẻ mặt đau khổ oán giận bọn họ không nghĩa khí, định cầu xin Cơ Thí Thiên thư thả cho hắn một đoạn thời gian thì nghe được một câu từ thiếu gia nhà hắn:

- Nói thêm nữa một câu liền một tháng sau.

Địch Thu lập tức im tiếng, động tác tỏ vẻ hắn gì cũng không nói. Ô ô, thiếu gia, người quá bất công, tuy rằng trước mạt thế hắn đã bắt đầu thực hiện việc cải tạo, nhưng hiện tại cơ hồ tất cả thiết bị công cộng đều tê liệt, ngay cả vệ tinh cũng mất liên lạc, chỉ cho hắn ba tháng thì có thể làm gì a.

Bọn họ không nhiều đồ, rất nhanh đã thu thập xong, chia nhau đi làm nhiệm vụ, mặt khác những người còn dư lại đều trung thành như một, Võ An mang theo bọn họ đi tới thành phố C trước, Bạch Ngọc Li cùng Kỳ Hàn bọn họ cách một ngày cũng rời đi, Lâu Hiểu La nhìn toàn bộ biệt thự chỉ còn lại có cô cùng đại thần, thật sự là không biết khi nào thì bọn họ nên rời đi.

- Thiếu gia, chúng ta có phải cũng nên rời đi hay không?

- Nếu Hiểu La đã nói, vậy đi thôi, xe cho cô lái.

Lâu Hiểu La nhìn chìa khóa trong tay, đột nhiên nhớ tới kỳ thật kỹ thuật lái xe của cô rất cần luyện tập.

- Cái kia, thiếu gia, anh say xe không?

Cơ Thí Thiên nhìn Lâu Hiểu La tay chân có chút vô thố.

- Yên tâm đi, xe đã được cải tiến quá, rất rắn chắc.

Lâu Hiểu La tức khắc đỏ mặt.

- Thiếu gia, chúng ta dự tính lúc nào thì tới thành phố B?

Tổ hợp hai người có nhiệm vụ phả dời tầm mắt, quá sớm hoặc quá muộn đều không thích hợp.

- Không có việc gì, tuy bọn họ đi sớm hơn chúng ta, nhưng phải làm quen địa hình, an bài chiến lược, chúng ta đi theo kế hoạch ngày thường là được.

Lâu Hiểu La sau khi nghe xong, cũng an tâm lái xe, bất quá trên đường lại gặp được rất nhiều tang thi, cũng may xe khá rắn chắc, bọn họ lại chuyên chọn những con đường nhỏ để đi, cho nên lộ trình khá nhanh, chẳng qua hiện tại người lái xe đổi thành Cơ Thí Thiên, ngồi quá xe Lâu Hiểu La, Cơ Thí Thiên kiểm điểm bản thân thật sâu, không cần coi khinh bất luận cứ nữ tài xế nào, vô luận là ở ngoài xe hay là ở bên trong xe, nói như vậy bởi vì, kỹ thuật lái xe của Lâu Hiểu La chỉ thích hợp chạy trốn. Một đường đánh đánh tang thi, nhặt nhặt tinh hạch, rốt cuộc tám ngày sau đã tới thành phố B.

Lúc hai người bọn họ tiến vào thành phố B, liền rất điệu thấp, làm bộ tìm hiểu chuyện gì đó, trên thực tế bọn họ thật đúng là muốn hỏi thăm chuyện thành phố B, rốt cuộc hiện tại tin tức qua lại đều thực phiến diện. Tới thành phố B, ngày hôm sau, Cơ Thí Thiên liền cảm giác bọn họ bị người theo dõi, nghĩ đến tốc độ triển phi dương còn không tính là chậm, hai ngày này bọn họ chỉ xuất hiện một hồi, tìm hiểu một ít tin tức hữu dụng, xong việc liền cắt đuôi những người đó. Mà triển phi dương cũng cũng không có ra tay tàn nhẫn, hiện tại hắn ta cùng chính quyền thành phố B đang trong cuộc đua, tuy rằng hắn ta chiếm hữu ưu thế, nhưng cũng không phải hoàn toàn thủ thắng, rốt cuộc Triển gia căn cơ ở D thị, triển phi dương phỏng đoán Cơ Thí Thiên là hướng về phía tố ngôn mà tới, không nghĩ tới Cơ Thí Thiên vẫn là loại hình si tình.

Hôm nay, Cơ Thí Thiên cùng Lâu Hiểu La đang cùng những người khác ở thành phố B, tổ đội đi tới chỗ Kỳ Hàn bọn họ nhắm tới trước đó để thu thập vật tư, vốn dĩ kế hoạch khá thuận lợi, trong tổ đội này, Lâu Hiểu La vẫn là dị năng giả hệ băng, chẳng qua ngụy trang thành cấp một trung cấp, mà Cơ Thí Thiên là người thường có sức chiến đấu tương đối cường hãn, ai ngờ mắt thấy nhiệm vụ sắp tới giai đoạn kết thúc, rất nhiều tang thi đột nhiên xuất hiện, mà lúc này Cơ Thí Thiên lại đột nhiên ngã xuống đất, nằm bất động, những người khác trong tiểu đội đều chuẩn bị ném hắn xuống, cũng khuyên Lâu Hiểu La ném Cơ Thí Thiên xuống, rốt cuộc hệ băng là dị năng có sức chiến đấu rất cao, hơn nữa cấp bậc Lâu Hiểu La cao, cho nên bọn họ vẫn khá hoan nghênh Lâu Hiểu La.

- Đó là anh họ của tôi, nếu các người không đồng ý, tôi tự mình đi cứu hắn.

Dứt lời liền chạy về phía Cơ Thí Thiên, mà những người khác trong tiểu đội nhìn thấy tang thi đàn cách đó không xa, đều lắc đầu, bắt đầu lui lại.

Cơ Thí Thiên đột nhiên cảm giác thân thể không nghe khống chế của mình,, hắn cũng có thể cảm giác được tang thi đàn đang đi tới phía hắn, mà lúc này Lâu Hiểu La cùng những người khác ở cạnh nhau, tuy rằng thân thể hắn không chịu khống chế, nhưng tinh thần cùng tư duy lại không có một chút vấn đề, hắn có thể cảm giác được những người khác muốn kéo Lâu Hiểu La nhanh chóng rút lui, hắn cũng có thể cảm giác được bọn họ tranh chấp. Lấy thực lực của Lâu Hiểu La, ở nơi nào cũng có thể sinh sống, nghĩ đến đây Cơ Thí Thiên nhắm mắt lại, hắn tính nhiều như vậy, chính là không tính đến thân thể hắn đột nhiên có vấn đề.

- Thiếu gia, anh không sao chứ?

Đột nhiên Cơ Thí Thiên mở to mắt, nhìn ánh mắt lo lắng của Lâu Hiểu La, tâm thoáng chốc ấm áp, tựa hồ như có gì đó sắp vượt qua mà hắn không thể khống chế, nhưng chuyện phát sinh quá nhanh làm hắn không có thời gian bắt lấy.

- Thiếu gia, chúng ta hiện tại chỉ có thể đi trốn trước.

Lâu Hiểu La nâng Cơ Thí Thiên lên, trọng lượng đổ dồn lên người, phía sau còn có rất nhiều tang thi đuổi theo bọn họ, làm Lâu Hiểu La cảm giác thực sự cố hết sức.

- Buông tôi xuống, cô chạy đi.

Cơ Thí Thiên biết, lấy tốc độ hiện tại của bọn họ, sớm hay muộn cũng sẽ bị đuổi theo, một khi bị đuổi theo, cho dù Lâu Hiểu La có năng lực tốt, thì bọn họ cũng không thể sống xót ra khỏi chỗ này.

- Nói cái gì đâu, hôm nay nếu là tôi gặp nguy hiểm, tin tưởng thiếu gia cũng nhất định sẽ cứu tôi.

Lâu Hiểu La vừa phân tích con đường chạy trốn, vừa nói, cho nên nói thiếu gia, về sau anh nhất định phải che chở tôi a.

Bất quá trong lòng Lâu Hiểu La cũng thật sự buồn bực, nói đại thần có thể đừng ở thời khắc mấu chốt lại rớt dây xích hay không, chẳng lẽ anh tồn tại chỉ là vì túm những pháo hôi hay nhân vật nhỏ như cô sao, vẫn là không cam lòng bị coi là pháo hôi a. Bất quá cũng không phải lần đầu tiên Lâu Hiểu La thấy Cơ Thí Thiên như vậy, phỏng chừng là lại thức tỉnh dị năng gì khó lường, chỉ là vì sao mỗi lần thức tỉnh đều sẽ chọn thời gian như vậy, giống như không làm cho con đường thêm khó nhằn thì sẽ không hiện ra dị năng đặc thù, bất quá cô cũng là vào thời khắc nguy hiểm mà thức tỉnh, nghĩ lại, hình như dễ chịu hơn nhiều.

Lâu Hiểu La vừa trốn vừa quan sát tình huống, nếu tiếp tục như vậy thì không được, cô muốn nghĩ biện pháp có thể bảo toàn được cả hai người. Đừng nhìn Cơ Thí Thiên hiện tại một bộ thịt cá, nếu thực sự có nguy hiểm, phỏng chừng người chết nhất định là cô, Lâu Hiểu La không muốn khiêu chiến trình độ bất công của lão thiên gia. Hoàng thiên không phụ lòng người, ánh mắt Lâu Hiểu La sáng lên, lại khẽ cắn môi, chỉ có thể như vậy làm.

Tiểu kịch trường

Cơ Thí Thiên: Thật tốt quá, nhanh như vậy đã có lần đầu tiên hẹn hò, thật hạnh phúc.

Lâu Hiểu La: Hẹn hò, ngươi nói đánh tang thi, được coi là bia ngắm hình người. Bất quá vì cái gì mà khi hai chúng ta ở cùng nhau, ngươi liền xảy ra chuyện, chẳng lẽ ngũ hành tương khắc.

Cơ Thí Thiên: Không, đây là thần an bài, để ta từng bước yêu ngươi.

Lâu Hiểu La: Cảm ơn, cửa ở bên kia, đi thong thả không tiễn.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch