Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mạt Thế Ôm Lấy Đùi Vàng

Chương 22: Tách ra

Chương 22: Tách ra




Lâu Hiểu La thấy một một góc, nơi đó có một gian cửa hàng hạt giống, tuy rằng bây giờ chung quanh đó hỗn độn, nhưng tính ẩn nấp tốt hơn, Lâu Hiểu La giống như hạ quyết tâm, đem Cơ Thí Thiên đặt ở một nơi không thấy được.

- Thiếu gia, chúng ta như vậy khẳng định trốn không thoát, nhưng Kỳ Hàn bọn họ hẳn là sắp tới rồi, tôi đi dẫn dắt tang thi rời đi, anh ở chỗ này trốn một chút.

Cơ Thí Thiên lúc này lại không nên lời. Lâu Hiểu La dọn rất nhiều thi thể tang thi đặt tới bên người Cơ Thí Thiên, lại lấy ra đồ che trên người Cơ Thí Thiên, phía trên lại thả hai cổ thi thể.

Lúc ban đầu tang thi chỉ có thể thông qua thanh âm cùng hương vị để phân rõ nhân loại, chỉ đến tang thi cấp 3 cao cấp khi mới xuất hiện tang thi có thể thông qua tim đập hoặc đôi mắt để cảm thụ nhân loại, cho nên Lâu Hiểu La cũng không lo lắng Cơ Thí Thiên bị phát hiện. Bố trí không sai biệt lắm, Lâu Hiểu La lại nói:

- Thiếu gia, anh nhẫn nại, tôi đã để lại ký hiệu, Kỳ Hàn bọn họ nhất định sẽ tìm được anh.

Dứt lời, cô lại chạy tới một hướng khác, còn chuyện Cơ Thí Thiên có thể bị thúi hun chết hay không, hoặc là hắn có suy nghĩ khác hay không, Lâu Hiểu La không rảnh để suy nghĩ tới.

Cơ Thí Thiên nghe tiếng bước chân đã đi xa, lại nghe thấy tiếng súng, hắn không biết đây là cảm giác gì, có phẫn nộ, có lo lắng, có tự trách còn có một loại cảm giác tê dại. Hắn biết lúc này Lâu Hiểu La nổ súng không ngừng một là vì giết tang thi, phần nhiều là vì dẫn dắt tang thi rời đi, hơn nữa còn cho Kỳ Hàn bọn họ tín hiệu. Trước khi lâm vào hôn mê, ấn tượng cuối cùng của Cơ Thí Thiên không phải là mùi hương tanh tưởi của những thi thể tang thi chung quanh mà là tàn thanh hương của Lâu Hiểu La tàn..

Không phải Lâu Hiểu La vĩ đại đến mức không màng sinh mệnh của mình để cứu Cơ Thí Thiên, liền tính muốn ôm đùi thì cũng phải còn mạng để ôm. Nhưng nếu cô mặc kệ Cơ Thí Thiên, rồi một mình chạy, lấy cá tính của Bạch Ngọc Li cùng đám người kia, cô sẽ không sống nổi. Lâu Hiểu La đều tính tốt, nếu cô nói với đám người Bạch Ngọc Li rằng cô không biết Cơ Thí Thiên xảy ra chuyện, chuyện đó còn khó tin hơn việc ngày mai mạt thế kết thúc, thà rằng giết sai chứ không thể buông tha a. Mà Lâu Hiểu La cảm thấy cô mang theo Cơ Thí Thiên chạy trốn, tỷ lệ thành công quá nhỏ, nhưng nếu cô chạy một mình, cô còn có chút nắm chắc. Bất quá nghĩ đến, cô đã làm nhiều như vậy, một khi Cơ Thí Thiên và cô đều không có việc gì, vậy cô có thể chân chính ôm đùi a, hai lần ân cứu mạng, liền tính lấy thân báo đáp gì đó không nói, quản cơm ăn, quản an toàn là được.

Đám người Kỳ Hàn nghe thấy tiếng súng thì sửng sốt, lúc này mà còn có người ngốc nghếch không cần mạng mà nổ súng, không kém tự sát bao nhiêu.

- Có chút kỳ quái, chúng ta đi xem.

Kỳ Hàn cho rằng hẳn không phải là vô cố phóng thương, nếu không thì coi như đi tiễn đưa kẻ ngốc. Hứa Tấn cùng Lâm Nghiệp cũng đồng ý, dù sao nhiệm vụ của bọn họ đã xong không sai biệt lắm, coi như đi xem náo nhiệt, không thể không nói mấy người đều rất có tính thần hóng chuyện.

- Cái ấn ký này? Là Hiểu La lưu lại.

Lâm Nghiệp nhìn con mèo hoạt hình được vẽ ở góc tường, cái đuôi mèo duỗi về một hướng chỗ thi thể tang thi, này trước đó bọn họ đã thương lượng.

- Nơi đó.

Lâm Nghiệp chỉ về chỗ Cơ Thí Thiên đang ở.

- Vì sao không phải là nhìn đôi mắt hoặc là móng vuốt để chỉ phương hướng.

Hứa Tấn tò mò:

- Trước khi chúng ta rời đi, Hiểu La nói sợ sự cố ý ngoại ý, cùng tôi và Võ An nghiên cứu một cái ký hiệu, nếu nhìn thấy lưu ký hiệu của con bé thì nhất định phải chú ý cái đuôi đặt về hướng nào, cái khác đều là mê hoặc địch.

- Đi xem.

Kỳ Hàn đi về chỗ thi thể tang thi chất đống, khi bọn hắn phát hiện Cơ Thí Thiên đã hôn mê, đều muốn há hốc miệng.

- Mang theo thiếu gia chạy nhanh, chúng ta đi tới chỗ hẹn gặp.

Kỳ Hàn lập tức nói, còn Lâu Hiểu La, nếu cô có thể nổ súng, đã nói rõ trong lòng cô có dự tính, lấy thực lực của cô, không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là sẽ an toàn chạy thoát. Còn nếu phát sinh chuyện ngoài ý muốn, bọn họ hiện tại chỉ có thể cầu nguyện, rốt cuộc ai cũng không quan trọng bằng Cơ Thí Thiên.

Tới nơi đã ước định, Bạch Ngọc Li đã chờ ở nơi đó, nhìn mọi người chật vật bất kham, liền sai người tạo cho bọn họ một cầu nước để rửa sạch, cũng đem Cơ Thí Thiên giao cho Bạch Ngọc Li, đối với chuyện Lâu Hiểu La mất tích, hắn cũng biết được tin tức từ trong miệng Lâm Nghiệp, Bạch Ngọc Li quyết định, nếu Lâu Hiểu La có thể tồn tại mà xuất hiện, về sau hắn sẽ thật sự nhận tiểu ngũ.

- Các trông coi thiếu gia, tôi cùng Hứa Tấn đi xem, mặc kệ có thể tìm ra hay không, hai giờ sau chúng ta sẽ trở về, sau đó rời đi, nếu không, chờ Triển Phi Dương phát hiện chúng ta làm cái gì, chúng ta có muốn đi cũng đi không được, huống hồ thiếu gia như vậy, rõ ràng là ở trạng thái thức tỉnh dị năng, cho nên phải tìm một nơi an toàn.

Kỳ Hàn nhìn Bạch Ngọc Li, hai người gật gật đầu, tách ra hành động. Bên này Kỳ Hàn bọn họ muốn tìm được một người ở một nơi lớn như vậy mà chỉ trong hai giờ, thật đúng là không dễ dàng, mà Lâu Hiểu La lúc này đang trốn trong một cửa hàng nhỏ.

Lâu Hiểu La một lòng lòng muốn trốn, cô nghĩ chờ hai ngày sau lại đi ra ngoài, dù sao trong không gian ngọc có đồ ăn, hiện tại đem bản thân điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất quan trọng hơn, hơn nữa phỏng chừng lúc này Kỳ Hàn bọn họ hẳn là đã nháo ra không ít động tĩnh, chờ người thành phố B phát hiện, cô có thể nhân lúc hỗn loạn mà rời khỏi. Mà lúc này Kỳ Hàn bọn họ lại bị luân hãm ở trong tang thi đoàn, mắt thấy thời gian gấp rút, bọn họ lại còn không có một chút tin tức của Lâu Hiểu La.

- Rút lui khỏi nơi này, nếu không chờ Triển Phi Dương phục hồi tinh thần lại, chúng ta liền phiền toái.”

Địch Thu nhìn Kỳ Hàn bọn họ trở về một mình, sắc mặt tối sầm lại, khẽ cắn môi, lái xe rời đi. Cơ Thí Thiên vẫn chưa tỉnh lại, hiện tại quan trọng nhất là phải chạy nhanh đến thành phố C, bất quá nếu đến thành phố C rồi mà thiếu gia vẫn như vậy, kế hoạch của bọn họ sẽ phải thay đổi một ít, tình huống của một ít người cơ gia, bọn họ còn phải chờ khảo chứng, nếu thiếu gia vẫn luôn không tỉnh lại, mấy người bọn họ chưa chắc có thể chấn trụ được, tới thành phố C rồi, bọn họ còn có thể tuyên bố nhiệm vụ tìm kiếm Lâu Hiểu La, nếu không hiện tại Lâu Hiểu La một lòng muốn tránh, bọn họ lại không có cách nào tìm kiếm bốn phía, xác suất tìm được quá nhỏ, chỉ có thể chờ mong Lâu Hiểu La cơ linh nghĩ cách bảo vệ mạng nhỏ của mình.

Triển Phi Dương nhận được báo cáo của thủ hạ, nói hải cảng trung du bị mất đi hai phần ba lượng dầu, Triển Phi Dương lập tức cả kinh, hắn ta nói Cơ Thí Thiên sao có thể tới nơi này lắc lư, vốn dĩ Kỳ Hàn bọn họ đi thu thập hạt, giống hắn cũng không coi là chuyện lớn, rốt cuộc lúc này thổ nhưỡng nhiễm độc, tương lai chỉ khi có nhân loại chiếm cứ vị trí chủ đạo thì hạt giống mới có thể hiện ra giá trị, hơn nữa bọn họ mang đi số lượng không nhiều lắm, cũng không phải không nghĩ tới bọn họ đánh chủ ý đến dầu mỏ, nhưng nơi đó có tang thi cao cấp,người hắn ta mang theo đi tới đó đều ăn lỗ nặng, nếu không cũng sẽ không để dầu mỏ ở đó, muốn chiến thắng tang thi cao cấp kia thì không có khả năng, bọn họ làm thế nào lấy được lượng dầu mỏ kia dưới mí mắt của tang thi?

Triển Phi Dương tổng cảm giác hắn ta đã quên cái gì, đột nhiên nhớ tới, hắn ta không có thấy bóng dáng Bạch Ngọc Li, liền tính hắn mang đội ngũ, nhưng thời gian ngắn như vậy, sao có thể mang được nhiều dầu mỏ đi, nghĩ đến người kia có thể đã thức tỉnh dị năng không gian. Triển Phi Dương hiện tại cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nếu không phải hiện tại người trong căn cứ không phải hoàn toàn của hắn ta, hắn sao có thể để Cơ Thí Thiên được tiện nghi lớn như vậy. Bất quá nghĩ tới hiện tại tình huống căn cứ thành phố C càng thêm hỗn loạn, Cơ Thí Thiên lại không thức tỉnh dị năng, tương lai hắn ta muốn nuốt trôi bọn họ cũng không phải việc khó.

Chờ Cơ Thí Thiên tỉnh lại đã là ba ngày sau, lúc mọi người biết được toàn bộ sự tình, những người giữ trung thập đều thập phần cảm kích Lâu Hiểu La, tuy rằng Cơ Thí Thiên không biểu hiện lo lắng, nhưng tốc độ đoàn xe rõ ràng chậm lại, mọi người cũng đều nắm chặt thời gian mà tăng dị năng, mà dị năng của Cơ Thí Thiên tăng lên nhanh nhất. Lần này hắn cũng coi như nhờ họa được phúc, thức tỉnh dị năng hệ lôi, dị năng này lấy công kích làm phòng thủ đều thập phần cường hãn.

Trước đó đám người Kỳ Hàn chỉ biết Cơ Thí Thiên thức tỉnh dị năng không gian tính công kích, không thể tưởng được thiếu gia lại thức tỉnh dị năng hệ lôi tượng trưng cho trời. Bất quá bọn họ cũng không ghen ghét, ngược lại thập phần cao hứng, ở trong lòng bọn họ, Cơ Thí Thiên chính là sự tồn tại cường đại.

- Thiếu gia, tôi có việc muốn nói với người.

Bạch Ngọc Li nhìn Cơ Thí Thiên, tuy rằng mặt ngoài không có gì, nhưng nghĩ đến nếu Lâu Hiểu La không an toàn trở lại nơi này, chỉ sợ thiếu gia vẫn luôn tồn tại tâm bệnh này.

- Là chú Võ ở thành phố C truyền tin trở về?

Cơ Thí Thiên thả một quả nho vào trong miệng, dù là mạt thế thì Cơ Thí Thiên cũng sẽ không bạc đãi chính mình, ân, thực ngọt.

- Đúng vậy, chú võ nói hắn hiện tại ở cùng cơ gia, sinh hoạt còn tính là ổn định, căn cứ phát triển cũng không tồi, nhưng cách sinh tồn ở nơi đó thịnh hành là cá lớn nuốt cá bé, Vương Bình còn hỏi thăm rất nhiều về chuyện sau mạt thế của chúng ta. Chú hai người tựa hồ cùng Vương Bình thông đồng với nhau, sợ là chúng ta muốn tiến vào căn cứ thì tốn chút công sức.. Nghe nói gần nhất Lăng Thiên bị phái đi tham gia một hoạt động săn thú. Bất quá vừa lúc bởi vì hành trình của chúng ta chậm hơn dự định rất nhiều, có thể sẽ Lăng Thiên thiếu gia ở bên ngoài.

Nếu bọn họ không tiến vào căn cứ thành phố C, vậy hết thảy không thể mở, cho dù tương lai chạm mặt cùng Vương Bình, hắn cũng có thể nói không biết tình huống, không thể để cho bọn họ xông vào đi.

- Không có việc gì, trước hết nghĩ biện pháp liên hệ Lăng Thiên, để hắn nghĩ cách đưa chúng ta vào, Lăng Thiên ở trong căn cứ thời gian dài như vậy, cũng không phải đồ ngốc.

Bất quá Cơ Thí Thiên còn chưa nghĩ muốn vào thành phố C đóng quân lâu dài, Vương Bình này còn cần dùng tới..

- Thiếu gia, tôi nghĩ chúng ta nên nắm chắc thành phố C trong tay, một là căn cứ thành phố C đã hình thành sơ bộ, chúng ta sẽ tiết kiệm được một bộ phận tinh lực rất lớn, tuy rằng hắn kém hơn chỗ chúng ta xem trong trước kia, nhưng ở thành phố C có rất nhiều những thế lực lớn nhỏ, một khi chỉnh hợp xong, chúng ta là có thể ở chiếm được vị trí chủ đạo ở trong căn cứ. Thứ hai là cơ gia chúng ta ở thành phố C có danh vọng rất cao, rất nhiều tướng lãnh quân đội có quan hệ tốt với chúng ta, tuy rằng thực lực quân đội phỏng chừng chỉ còn một nửa, nhưng các phương diện điều kiện khác của quân nhân đều tốt hơn đa số dị năng giả. Thứ ba là quá trình nghiên cứu của Địch Thu đã tiến vào thời kỳ mấu chốt, cần một hoàn cảnh tương đối ổn định, bốn là trước khi Hiểu La tách ra với chúng ta, cô ấy đã biết chúng ta sắp đi thành phố C, nói không chừng cô ấy sẽ đi tới thành cô C, chúng ta cũng có thể t hả ra nhiệm vụ, để bọn họ có thể thám thính tin tức của cô ấy.

Lâu Hiểu La ở bên ngoài đang không biết hóa mọi người đều thực lo lắng cho cô, nếu như cô biết, cô nhất định sẽ cảm động không thôi.

Tiểu kịch trường

Lâu Hiểu La: Địch Thu ngươi biết không, từ lúc ta cùng đại thần tách ra, ta một đường thuận lợi, cái loại cảm giác ngồi cũng có tinh hạch này, thật là quá hạnh phúc.

Địch Thu: Như thế nào sẽ, vận khí thiếu gia luôn luôn rất tốt, chẳng lẽ là ngươi có vấn đề.

Lâu Hiểu La: Ngươi nói có phải hắn hút hết vận khí của ta hay không, lúc ở cạnh ta thì thức tỉnh dị năng, mà ta liền gặp đủ các loại xui xẻo.

Địch Thu miệng há lớn, có lẽ có thể là thật sự đi.

Cơ Thí Thiên không biết sã xuất hiện từ bao giờ, nói: Ở cạnh ta vận khí không tốt, ân.

Lâu Hiểu La lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay hắn, cười duyên nói: Cái gì a, vận khí đời này của nhân gia đều dùng để gặp được ngươi.

Bạch Ngọc Li: Muốn mặt không.

Lâu Hiểu La: Mặt, đó là cái gì, đồ vật kia ta đã ném từ nhiều năm trước.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch