Ân ái vào buổi sáng xong, trong lều còn lưu lại mùi hoan ái. Phong Quang nằm ngửa trên người, gập chân co lên phía trước, ôm lấy đầu gối. Theo như cô nói, tư thế này có lợi cho việc mang thai.
Cố Ngôn xoa bóp vào eo cô, giúp cô giảm đau, hắn hỏi:
"Bệ hạ muốn có hài tử đến vậy sao?"
"Người không hiểu, ta cần có hài tử."
Phong Quang nghiêng đầu nhìn hắn, trên cổ cô vẫn còn dấu hôn màu đỏ. Vừa rồi đúng là quá kịch liệt, cô bị giày vò đến kiệt sức, trên người còn lưu lại rất nhiều dấu ấn của hắn.
Ánh mắt Cố Ngôn thâm thúy, hắn bế cô dậy ôm vào lòng, ngực trần vạm vỡ dán vào tấm lưng nuột nà của cô, bàn tay hắn đang đặt lên lưng cô cũng từ từ dời vị trí:
"Bệ hạ còn trẻ, không cần gấp chuyện sinh hài tử."
"Cho nên ta mới nói ngươi không hiểu."
Chỉ cần sớm sinh hài tử, cô mới có thể thoát ngôi Hoàng đế. So với làm vua một nước, cô vẫn thích được đi đó đây, ngắm phong cảnh, ngắm mỹ nhân.
"Bệ hạ không nói, sao thần hiểu được?"
Tay của Cố Ngôn cuối cùng cũng lại phủ bờ ngực mềm mại của cô, hắn thở dài mãn nguyện. Dường như hắn đặc biệt thích hai bé thỏ của cô, Phong Quang ấn giữ tay hắn:
"Vương thúc, ta mệt rồi."
"Không sao, ta không mật."
Hắn liếm nhẹ vành tai cô:
"Bệ hạ không phải muốn có hài tử sao? Thần đang cố gắng cho ngài hài tử."
"Dục vọng quá độ sẽ tổn thương cơ thể."
"Vì Bệ hạ, dù mất mạng thì có làm sao?"
Cố Ngôn quay lưng đè lên người cô, tay đặt trên ngực cô cũng bắt đầu dùng sức. Hắn thích xúc cảm khi chạm vào nơi đó, toàn thân cô đều mềm mại nhưng ở đây lại là đặc biệt mềm.
Phong Quang giơ chân đạp hắn, hắn dùng tay khác nắm lấy mắt cá chân cô. Cô cố gắng rút chân về nhưng không được: "Người không cảm thấy người trong lều của ta quá lâu, người khác sẽ nghỉ ngờ sao?"
"Bệ hạ chẳng lẽ không biết, những năm nay Bệ hạ động tay chân với thần, đã có rất nhiều lời đồn thần bị Bệ hạ làm nhục rồi sao."
"Làm nhục..." Khóe môi cô vểnh lên, dùng từ này đúng là khó diễn tả hết.
Cố Ngôn hôn lên cằng chân của cô, tay nhè nhẹ sờ vào bàn chân của cô:
"Bệ hạ, lắc chân của người đâu?"
"Đem tặng rồi."
"Thần nhớ, đây là quà thần tặng Bệ hạ lúc sinh thần mười tuổi, Bệ hạ luôn đeo, chưa bao giờ tháo xuống."
Là ai có phúc lớn như vậy, có thể khiến Bệ hạ ban tặng vật này cho hắn?"
"Thì tặng cho Mộ Lương rồi, thật ra cũng không phải tặng... A! Đau, đau, đau!"
Hắn bỗng ra sức nắm chân cô khiến cô đau la lên oai oái:
"Cố Ngôn, người làm gì vậy?"
Hắn cười: "Làm người."
Phong Quang lại ngơ người, nam nhân nho nhã như vậy, sao lại nói ra những lời thô bỉ như thế:
"Cố Ngôn, ta nghỉ ngờ người bị tỉnh thần phân liệt."
"Được Bệ hạ đánh giá như vậy là vinh hạnh của thần."
Hắn cười nói: "Bệ hạ, ngoan, đùi mở to ra chút."
Ngoan ngoãn nghe lời được mới lạ! Chân kia của Phong Quang đá về phía hắn, nhưng không ngờ bị tay còn lại của hắn nắm lại, mượn thế này, hẳn chen vào giữa đùi cô. Hắn mỉm cười, mang theo hứng thú xấu xa tột cùng:
"Bệ hạ, ướt như vậy, không phải đang nghênh đón thần sao?"
Phong Quang quay đầu đi, xấu hổ phẫn nộ! Nam nhân này sao vậy? Thường ngày trêu hắn đôi câu thì bị hắn nghiêm túc chặn họng, nhưng sao từ sau khi cô ngủ với hắn một lần, hắn lại có thể nói ra những lời khiến người ta đỏ mặt vậy! Mà... mà hắn vào rồi lại không động, đây chẳng phải đang khiến cô thèm khát sao?
Cố Ngôn cúi đầu, ghé sát vào tai cô hỏi: "Bệ hạ, dù là vui vẻ trên giường hay là liên quan việc sinh con, các kiến thức này thần chưa từng dạy qua Bệ hạ, Bệ hạ học được từ đâu vậy?"
Phong Quang chợt cảm thấy ớn lạnh sống lưng:
"Người nghĩ bao năm nay ta đọc sách chẳng lẽ không có tác dụng à?"
"Ra là vậy." Cố Ngôn cười ấm áp, hắn hôn lên môi cô, trong sự khó chịu của cô, bắt đầu động tác kịch liệt.
Gần nửa đêm, Mộ Lương đứng trước cửa lều do dự vào hay không. Bốn cung nữ canh giữ xem ra không dễ tính. Điều khiển hắn ta do dự đương nhiên không phải bốn cung nữ kia, mà là có nên đi tìm Hạ Phong Quang không.
Mộ Lương đi qua đi lại, nghĩ là hay mai tìm Hạ Phong Quang cũng được. Hắn ta đang định rời đi thì lại nhìn thấy Khiêm vương - người mà nhìn rất ôn hòa đi từ trong ra, liền dừng bước.
Cố Ngôn cũng nhìn thấy Mộ Lương, hắn cho bốn người Tiểu Ngã hầu hạ Phong Quang thật tốt, rồi đi qua chỗ Mộ Lương:
"Mộ công tử khuya vậy, sao ở trước lầu Bệ hạ?"
Câu nói này, tức là tối như vậy Mộ Lương không nên đến nhưng tự hắn khuya vậy lại đi từ trong lều ra đấy! Mộ Lương là người thẳng tính, không giao thiệp với người trong triều đình, hắn lấy sợi lắc chân ra:
"Đây là tín vật của Nữ hoàng cho ta khi ta đi đến thành Đông Dương. Giờ xong việc, ta nên trả lại cho Người."
"Giờ Bệ hạ đã nghỉ ngơi, Mộ công tử đưa cho ta, ta sẽ chuyển giao cho Bệ hạ." Mộ Lương cứ thấy câu nói này không đúng.
Nữ hoàng nghỉ ngơi nhưng nam nhân này đi từ trong lều ra, nghe nói hắn còn là lão sư của Nữ hoàng, ngày đêm gặp mặt, nói vậy... nói vậy... Là Nữ hoàng mất ngủ, nên cho gọi tiên sinh đến kể truyện?
Cố Ngôn nhìn hắn ta bỗng chìm vào suy nghĩ của mình, liền cất tiếng gọi: "Mộ công tử."
Mộ Lương bừng tỉnh, đem lắc đưa cho hắn:
"Vậy món đồ này ta giao cho ngài."
"Mộ công tử yên tâm."
Mộ Lương đưa xong, cũng không cần thiết ở lại, hắn ta cáo từ rồi đi ngay. Hắn ta cũng không biết, cử chỉ đó đã nhặt lại cho hắn một mạng. Cố Ngôn đưa tay ra, ngọc trai trên lắc chân lấp lánh dưới ánh trăng. Màu trắng trong suốt này khiến hắn nghĩ đến làn da của cô, cũng trắng như vậy.
Trong bóng tối, xuất hiện một nam nhân che mặt, tay hắn ta cầm một chiếc hộp hình chữ nhật, cung kính quỳ trước mặt chủ nhân. Hắn ta mở hộp ra, mượn ánh trăng sáng có thể nhìn thấy trong hộp có nhiều ô nhỏ, mỗi ô đều đựng trang sức khác nhau. Nếu là người có lòng, sẽ phát hiện ngay, những trang sức trong đó, mỗi một món đều là trang sức khác nhau mà Nữ hoàng Bệ hạ thích đeo.
Cố Ngôn đem món đồ trong tay ném như ném rác cho hắc y nhân tên Thập Tam: "Cái này đã bẩn rồi, xử lý nó đi."
Thập Tam cúi đầu: "Dạ."
Hắn lại lấy sợi dây khác nạm ngọc trai từ trong hộp ra, Thập Tam đóng hộp lại, biến mất theo cơn gió.
Những viên ngọc trai duy nhất trên thế gian ư? Không phải duy nhất, chỉ là tất cả ngọc trai đều trong tay hắn mà thôi. Tuy số lượng không nhiều nhưng cũng có bảy, tám viên. Trên đời này, không ai có thể dùng đồ giống với cô.
Cố Ngôn lau sạch viên ngọc trai, mỉm cười, hắn lại quay về lều của Phong Quang.
Bốn người Tiểu Ngã nhìn thấy, cũng không dám cản hắn. Người trên giường ôm chăn co người lại ngủ rất ngon, hắn biết cô quen nằm ngủ tư thế đó. Đôi chân trắng nõn thò ra ngoài chăn.
Hắn ngồi bên giường, đeo lắc chân trên tay vào cho cô, lại thừa cơ vuốt ve chiếc đùi nuột nà của cô vài cái. Cô mệt rã rời nên ngủ rất ngon, ngay cả có người ham muốn cô đang ngồi đó, cô cũng không hề hay biết.
Vốn định nhìn một lần rồi rời khỏi nhưng Cố Ngôn bỗng thay đổi chủ ý, hắn kéo chăn ra, nằm cạnh cô.
Ôm cô vào lòng, hắn thở nhẹ một tiếng. Tốt quá, cô đã lớn rồi.