Ngủ dậy, phát hiện mỹ nhân nằm bên cạnh thì phải làm sao? Chắc nhiều người không thể trả lời vì họ cũng ở trạng thái mơ hồ. Mà Phong Quang cũng gặp vấn đề này, không chỉ là trước mắt có một mỹ nhân mà cô còn đang nằm trong vòng tay mỹ nhân ấy.
Cô phản ứng rất bình tĩnh, thậm chí còn ngáp, ưỡn lưng trong khó khăn, rồi đạp chân một cái:
"Vương thúc, nên dậy đi."
Cố Ngôn mở mắt ra, nắm lấy chân cô trong chăn, giọng khàn khàn nói:
"Bệ hạ sáng sớm nhiệt tình như vậy, là muốn vận động buổi sáng sao?"
Cô hoảng hốt:
"Ta chỉ là... thấy trời không còn sớm, nên... nên gọi người dậy."
"Bệ hạ quan tâm, khiến thần vô cùng cảm động."
Hắn mỉm cười, tay trong chăn thuận theo câu nói mà trượt lên:
"Nếu thần không nghĩ cách cảm tạ Bệ hạ, vậy thần đúng là không hiểu lễ nghĩa."
"Cái đó... người không cần cảm tạ ta cũng không sao... U!" Mỗi cô bị chặn kín.
Sau khi vận động một trận đỏ mặt vào buổi sáng, cuối cùng Phong Quang cũng ra khỏi lều vào giờ ăn trưa. Cô đi, chân lắc lư, hỏi nam nhân đầy phấn khởi kế bên:
"Sao lắc chân ta lại quay về rồi?"
"Là đêm qua khi Bệ hạ ngủ, Mộ công tử đưa cho thần chuyển cho người."
Cố Ngôn thấy bước chân cô loạng choạng, hắn tiến tới đỡ cô:
"Bệ hạ, nếu đi lại bất tiện, hay là nghỉ lại trong lều cũng được."
Phong Quang trợn mắt nhìn hắn, ở lại trong lều để tiếp tục bị hẳn tàn phá sao!? Cô tức giận nói:
"Ta phải đi tìm Lam Thính Dung, hỏi hắn chiến sự ra sao."
"Bệ hạ... biết chiến sự sao?"
Cô cứng họng: "Không biết không phải có Vương thúc giải thích cho ta sao? Hứ!"
Hất tay hắn ra, cô đi thẳng tới lều chính của doanh trại. Cố Ngôn lắc đầu:
"Vẫn tính trẻ con vậy."
"Nhưng Vương gia chưa bao giờ thấy phiền, chẳng phải sao?" Kha Hoài chẳng biết đến từ khi nào, cũng không biết nghe họ nói chuyện hết bao lâu, trên mặt hắn, vẫn mang theo nụ cười có chút buồn bã như lúc xưa.
Cố Ngôn hơi quay đầu: "Kha công tử chẳng lẽ không thích tính của Bệ hạ?"
"Vương gia, không cần thăm dò."
"Bệ hạ rất đẹp, nhưng không thể khiến ta chung tình. Huống chỉ, ta vốn không có lòng tin xen vào giữa Bệ hạ và Vương gia."
Cố Ngôn xoay nhẫn ngọc trên tay, cười nhạt nói:
"Công tử là người thông minh."
Kha Hoài không bị cám dỗ bởi biểu cảm ôn hòa của hắn. Lý do hắn tìm cách thu hút sự chú của Phong Quang, chỉ là muốn rời khỏi Kha gia, hắn ta cũng từng nghĩ đến việc mượn sức của Nữ hoàng trả thù Kha gia. Nhưng lúc rời khỏi, nhìn thấy phụ thân rụt rè sợ hãi, mẹ kế không dám nhìn thẳng, hắn ta bỗng cảm thấy, bọn người này cũng chỉ là dân thường thôi, hà tất tốn thời gian của mình trên người họ?
Kha Hoài chưa từng che đi mục đích của mình khi tiếp cận Nữ hoàng, thử duy nhất khiến hắn ta hiếu kỳ là sao Nữ hoàng phải phối hợp với "dụng tâm" của hắn.
Những ngày cùng Nữ hoàng ngồi chung một chiếc xe, tin rằng mọi người đều suy đoán đến chuyện bất chính. Nhưng trên thực tế, Nữ hoàng không hề chạm vào hắn ta, cô chỉ đưa cho hắn quyển sách, bảo hắn đọc truyện giết thời gian, giống như hứng thú khi gặp hắn ta dưới gốc cây không hề tồn tại.
Hắn ta cảm thấy may mắn."Vương gia, ngài từng nói là giúp ta rời khỏi, không biết có thật không?"
Cố Ngôn nhếch môi:
"Đương nhiên là thật."
Kha Hoài khom người hành lễ:
"Vậy xin Vương gia giúp ta rời khỏi." nhìn sa bàn(1), cô cũng chẳng biết đó là gì, lại nhìn ngược Hạ Phong Nhã và Lam Thính Dung. Bọn họ đang bàn bạc sôi nổi nên dùng thủy công hay hỏa công Phong Quang than thở nắm cổ tay.
Khi cô cảm thấy mình có lỗi với ngôi Hoàng đế này, định nhường ngôi cho Phong Nhã luôn thì Cố Ngôn đi vào.
Phong Quang lập tức thở phào:
"Vương thúc, người đến rồi à?"
Phải biết là lúc Hạ Phong Nhã và Lam Thính Dung bàn luận chiến sự, cô không xen được câu nào, cảm giác này thật ngại ngùng.
Cố Ngôn cười dịu dàng, lương thiện nói:
"Thân thể Bệ hạ có dễ chịu hơn chưa?"
Hạ Phong Nhã và Lam Thính Dung đều cứng đờ.
Phong Quang cắn răng:
"Cố Ngôn, thân thể ta vẫn tốt mà!"
"Vậy thì tốt, thần lo Bệ hạ mới tới đây, không thích ứng với khí hậu, còn muốn cho thái ý kê một đơn thuốc mới cho người. Giờ xem ra, hơi dư thừa."
Lam Thính Dung và Hạ Phong Nhã khôi phục sắc mặt bình thường.
"Hoàng tỷ, nếu tỷ không khỏe, hay là ở lại nghỉ ngơi trong lều nhé."
Hạ Phong Nhã quan tâm nói, giờ cô ta đã thay nữ trang, thân phận công chủ đương nhiên cũng bị lộ.
"Khụ... Đừng nghĩ ta là người không chịu được khổ."
Mặt Phong Quang không đỏ, tim không đập nhanh:
"Chiến sự biên cương cực khổ, ta là vua một nước, sao lại ở sau không lo được chứ?"
"Nhưng hoàng tỷ, tỷ nổi mẩn trên người."
"Sao? 2?"
Phong Quang hết hồn nhìn xung quanh, sau đó hai tay che mặt, hỏi khẩn trương:
"Nổi mẩn trên mặt sao?"
Nữ nhân mà, đều xem trọng mặt, cô cũng vậy. Hạ Phong Nhã chỉ vào cổ cô:
"Hoàng tỷ, là bên cổ tỷ nổi mẩn."
Phona Otiana:" " Đó đâu phải là mẫn! Là sáng nay Cố Ngôn - tên nam nhân chết tiệt kia để lại dấu vết đỏ!
Cố Ngôn nói từ tốn: "Thần thấy không giống nổi mẩn."
"Vậy là gì?"
Hạ Phong Nhã không hiểu.
"Nó giống..." Phong Quang hung hăng nhìn hắn chằm chằm, như đang nói người dám nói ra, mai này đừng hòng vào phòng ta.
Cố Ngôn mỉm cười: "Là vết muỗi đốt."
"A... thì ra là vậy."
Lam Thính Dung im lặng nhìn Hạ Phong Nhã. Hắn ta không ngờ nàng công chúa nhiều ý kiến mới lạ trong quân sự nhưng lại tin lời Khiêm vương nói dối mà không nghi ngờ gì.
Buồn cười! Hạ Phong Nhã thân là người đọc hàng ngàn sách đồi trụy, đương nhiên biết trên cổ Phong Quang là gì, là dấu nụ hôn! Nhưng Cố Ngôn nói đó là vết muỗi cắn thì cô ta đành tin đó là dấu muỗi cắn, trái ý nam nhân này sẽ chết rất thảm, cô ta đã biết đạo lý này từ rất lâu.
Cô ta lại dùng ánh mắt đồng tình nhìn sang Phong Quang, Hoàng tỷ của ta, cuối cùng tỷ cũng bị nam nhân xấu xa này ăn sạch sẽ rồi sao! Lam Thính Dung im lặng, sự đồng tình của Phong Nhã, còn có sự trêu ghẹo của Cố Ngôn, Phong Quang chọn quay lưng đi mệt mỏi than thở.
Trong mắt một số người vị Nữ hoàng này, đúng là không có chút uy tín nào! Cố Ngôn đi đến cạnh Phong Quang, liền vô ý khiến cô cách ly Lam Thính Dung, Hạ Phong Nhã.
Hắn rất nghiêm túc suy nghĩ, dùng giọng điệu xử lý công vụ, nói:
"Lam tướng quân, việc nghiên cứu thuốc giải độc do Thung Lao Quốc hạ trong nguồn nước có tiến triển gì không?"
Phong Quang cô đơn một mình cũng không nhịn được quay lưng lại nhìn Lam Thính Dung, đợi hắn trả lời.
Tuy cô không học hành nhiều, cũng không có sáng kiến nhưng dù sao cũng là một Hoàng đế, quan tâm vị trí này của mình có ổn định hay không cũng là chuyện nên làm.
Cô đến tìm Lam Thính Dung vốn cũng là hỏi việc này, nhưng khi cô vừa đến đã thấy Lam Thính Dung và Hạ Phong Nhã bàn luận say sưa, cô không xen vào được, cũng không hỏi được gì.
(1ì Sa bàn - Mô hình †hu nhỏ bằng cát. Thường thấy khi xem nhim cổ trang chiến trận Trung Quốc