Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Chương 215: Công lược lão xử nam 700 năm trước

Chương 215: Công lược lão xử nam 700 năm trước


Huyền Thanh vĩnh viễn vẫn nhớ, đó là một ngày cảnh sắc tươi đẹp.

Sau trận chiến tiêu diệt đại sư huynh của Huyền Môn, đại sư huynh tuy đã đền tội theo như lời trong miệng bọn họ nhưng Huyền Môn cũng mất đi rất nhiều tuấn tài. Huyền Môn vốn đã vô cùng nghiêm khắc, sau đó lại càng tĩnh mịch và kiểm nén, kiểm nén khiến cho người ta không chịu nổi.

Huyền Thanh trốn trong phòng của mình không dám đi ra ngoài, đứa bé gái nằm trên giường của nó. Tiếu Tiếu không hổ tên là Tiếu Tiếu, hình như nó biết cảnh ngộ của mình không tốt, cho nên rất ngoan ngoãn không khó, cũng không làm loạn.

Huyền Thanh năm tuổi không biết trẻ sơ sinh nên ăn cái gì, nhưng thấy nó vẫn chưa có răng, Huyền Thanh lén bê một bát cháo từ phòng bếp về đút cho Tiếu Tiếu, nhưng nó cũng là một đứa bé, không biết chăm sóc cho đứa bé còn bé hơn cả nó. Dần dần, Tiếu Tiếu càng ngày càng yên tĩnh, Huyền Thanh sờ vào cái trán nóng bỏng của Tiếu Tiếu, nó biết, Tiếu Tiếu bị sốt rồi, sốt rồi thì phải đi khám đại phu.

Huyền Thanh không dám đến Thánh Y Đường, nó quyết định phải đưa Tiếu Tiếu xuống núi.

Một mình nó muốn lén chạy xuống núi vốn đã không dễ dàng rồi, huống hồ nó còn bế một đứa bé, cho nên trên đường xuống núi, chẳng bao lâu nó đã bị đệ tử tuần tra phát hiện ra.

Một sư huynh hỏi nó:

"Đứa bé sơ sinh này ở đâu ra thế?"

"Đệ... là đệ nhặt được ở cửa núi..."

Huyền Thanh ôm chặt đứa bé, bản năng đầu tiên là nói dối.

"Nhặt được?"

Các sư huynh tuần tra kia không dễ dàng tin như vậy. Từ sau khi đại sư huynh không còn nữa, trừ Huyền Thanh và Mộc Ninh ra, tất cả mọi người đều vì vị trí chưởng môn nhân kỳ tiếp theo mà ngờ vực lẫn nhau, ở trong mắt bọn họ, trừ mình ra thì không thể tin ai cả.

Đối với sự nghỉ ngờ của các sư huynh, Huyền Thanh không biết phải như thế nào, may mà đúng lúc đó thì xảy ra nhật thực, mất đi ánh nắng, tất cả đều tối sầm lại.

Sau đó chuông cảnh giới của Huyền Môn vang lên, tất cả các đệ tử Thanh nữa.

Huyền Thanh bế Tiếu Tiếu, cũng lén đi về của núi, nó phải tìm cơ hội xuống núi, đưa Tiếu Tiếu đi khám đại phu.

Một đám đệ tử bạch y tập hợp ở cửa núi, mà người đứng đầu là Nhất Mộc đạo nhân mất một cánh tay, ông ta cau mày nói một câu:

"Hiện tượng là này... là đến ngày Quỷ Môn mở rồi."

Đương nhiên ông ta cũng biết bảy trăm năm Quỷ Môn mở một lần, mà khoảng thời gian trước ông ta lựa chọn hao tổn tu vi mở Quỷ Môn ra, chẳng qua cũng là vì ông ta không đợi được mà thôi.

Huyền Thanh bế Tiếu Tiếu nấp sau cây cột, nhìn thấy các sư huynh và sư tỷ nghe thấy hai chữ "Quỷ Môn", sắc mặt tất cả đều không tốt.

Mặt trời hoàn toàn bị một mảnh màu đen che phủ, ban ngày lúc này giống như đêm khuya, không, còn tối hơn cả đêm khuya, bởi vì bầu trời bây giờ không có ánh sao hay là ánh trăng gì cả.

Tiếp đó, mọi người cảm thấy một luồng tà khí to lớn. Tà khí này đè tất cả tiên khí của tiên môn xuống, trong tiên môn lớn như vậy chỉ còn lại tà khí mục nát đang tuỳ ý quanh quẩn, làm người ta khó chịu.

Y phục bị gió thổi kêu phần phật, một nam nhân bạch y bước từ thềm đá trước cửa núi từ từ đi lên. Trường y của hắn trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi nào, mái tóc dài đen như mực khẽ tung bay trong gió, dáng người hắn cao lớn tao nhã, dung mạo lại hoàn mỹ như người trời.

Chỉ là bước đi của hắn không nhanh không chậm, không có bất kỳ tiếng bước chân nào, nhưng theo mỗi lần hắn nhấc chân lên hạ xuống, giống như có một âm thanh không nghe thấy được đè lên trái tim mọi người.

Cuối cùng, nam nhân đi tới trước cửa núi, hắn cười như gió xuân với mọi người:

"Ta đúng hẹn, đến đây để lấy tính mạng của chư vị."

Nhất Mộc đạo nhân kinh sợ trong lòng, khó tin nói:

"Ngươi lại... vẫn còn sống?"

"Sư tôn, đệ tử từ địa ngục trở lại, đặc biệt đến..."

Phương Việt cười khẽ:

"Đưa người vào địa ngục."

Nhất Mộc nói: Phương Việt cười nho nhã:

"Nếu đệ tử nói, đệ tử muốn đưa người của cả Huyền Môn vào địa ngục, chắc Sư tôn sẽ nói đệ tử điên rồi đúng không?"

"Huyền Môn có nhiều người như vậy, cho dù ngươi còn sống ra khỏi Quỷ Môn thì đã sao, từ đầu đến cuối người chỉ có một mình mà thôi."

Nhất Mộc ung dung, căn bản không sợ hãi.

"Sư tôn rất có lòng tin?"

Nhất Mộc chính nghĩa lẫm liệt nói:

"Từ xưa tới nay tà không thắng chính, ngươi nửa người nửa ma, là kẻ gian ác, có thể thắng được chính đạo sao?"

"Nếu đã như vậy, vậy đệ tử cuối cùng chỉ cần giết Sư tôn thôi là được rồi."

"Láo..."

SẠI"

Tiếng thét chói tai của một đệ tử cắt ngang chữ "xược" còn chưa ra khỏi miệng Nhất Mộc.

Nhất Mộc cảm thấy có chất lỏng gì ấm áp bắn lên người mình. Ông ta nhìn về phía người phát ra tiếng kêu thảm bên cạnh, chỉ thấy một đệ tử xưa nay ông ta xem trọng đã nổ tung cơ thể mà chết. Chân tay thành thịt vụn bắn hết lên người những người xung quanh, vì Huyền Môn nhiều người mặc đồ trắng nên máu dưới bóng đêm càng chói mắt hơn.

Nhất Mộc mãi không nói được ra lời nào. Lúc ông ta chưa lên làm chưởng môn cũng từng trảm yêu trừ ma, tay nhuốm máu tanh. Nhưng những năm tháng trong mấy trăm năm năm này, ông ta chưa từng thấy sẽ có người dùng cách tàn bạo như vậy để giết người!

Phương Việt thu tay lại, hắn giống như rất phiền não:

"Tiếp theo... là ai thì tốt đây?"

Không chỉ là Nhất Mộc, ngay cả những đệ tử khác cũng đều khiếp sợ đến nỗi không phản ứng nổi, nam nhân này... trước đây là đại sư huynh Sở Du chí công vô tư, lòng hướng về thiên hạ. Vậy bây giờ... bây giờ người lòng dạ ác độc, coi mạng người như cỏ rác trước mắt lại là ai chứ?

Đây là một nam nhân hoàn toàn xa lạ.

Nhất Mộc không thể tin nổi:

"Không thể nào... sao ngươi lại... sao ngươi lại có năng lực giết người cách không thể này? Cho dù ngươi là ma cũng không thể có loại tu vi này!" Phương Việt giễu cợt, hắn tốt bụng giải đáp cho ông ta:

"Trái tim và linh hồn đã chết, cho dù cơ thể ta còn sống, vậy ta cũng là một... người đã chết rồi. Quỷ giới âm u tiêu điều, chỉ có kêu rên thê lương. Ở nơi đó, ta vứt bỏ thân phận người, cũng vứt bỏ thân phận ma, Nhất Mộc đạo nhân không gì không biết, sư tôn của ta, ông nói xem, bây giờ ta coi là cái gì?"

"Là... quỷ tu"

Phương Việt khen ngợi:

"Không sai, là quỷ tu."

Trên đời này, có tu tiên, có tu ma, đương nhiên cũng có tu quỷ, song quỷ tu vẫn luôn là nhân vật tồn tại ở trong truyền thuyết. Trong suốt mấy nghìn năm lịch sử, chưa từng có ai gặp được quỷ tu hoặc là có thể trở thành quỷ tu, dần dần, quỷ tu đã trở thành một sự tồn tại hư vô mờ mịt.

Trong Quỷ giới có một cây phong khô héo, sau khi Phương Việt tiến vào Quỷ giới, quỷ khí nơi đó không có cách nào chiếm đoạt lực sinh mệnh của hắn, ma quỷ nơi đó cũng không có cách nào làm hại được hắn, bởi vì hắn có... chú trường sinh dùng mạng của Phong Quang đổi lấy.

Hắn đã thử tìm hồn phách của Phong Quang trong Quỷ giới nhưng không tìm được. Hắn nghĩ, có thể Phong Quang xuất hiện trong Quỷ giới của bảy trăm năm sau, cũng có thể là... Phong Quang vừa tiến vào Quỷ giới đã bị quỷ khí nơi này hấp thu rồi.

Phương Việt đã nếm quen mùi tuyệt vọng, dần dần, hắn thích ngồi ở dưới cây phong kia, hàng ngày chìm vào trong mộng, một giấc mộng đẹp sẽ có Phong Quang xuất hiện, nhưng không có một lần nào Phong Quang có thể đi vào giấc mộng của hắn. Hắn đoán, có lẽ là ma quỷ xung quanh quá ồn, làm cho Phong Quang không dám tìm đến.

Cho nên hắn bắt đầu không ngừng giết quỷ, những con quỷ kia tan thành mây khói, hóa thành hư vô, khí sát phạt của hắn cũng càng ngày càng nặng, cho đến khi tất cả ma quỷ nếu cảm nhận được hơi thở của hắn sẽ lập tức chạy trốn.

Quyển 9 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch