Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Chương 216: Công lược lão xử nam 700 năm trước

Chương 216: Công lược lão xử nam 700 năm trước


Sau khi vứt bỏ thân phận người và ma, hắn trở thành quỷ tu.

Nhất Mộc đạo nhân tuyệt đối sẽ không ngờ Phương Việt lại có cơ duyên như vậy. Theo suy nghĩ của ông ta, hắn phải chết trong Quỷ giới nếu không, ông ta hy sinh toàn bộ tu vi còn có ý nghĩa gì?

Kết quả là lại chỉ thành toàn cho cơ duyên quỷ tu của hắn?

Nhất Mộc xanh mặt lại, lạnh lùng nói:

"Mọi người cùng lên, hôm nay ai có thể giết hắn, người đó chính là chưởng môn tiếp theo."

Các đệ tử đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không có ai dám đi lên.

Nhất Mộc lại nói:

"Các ngươi nhiều người như vậy, hắn chỉ có một mình mà thôi, cho dù hắn có lợi hại thì có thể làm sao chứ?"

Các đệ tử chần chừ, cuối cùng chen nhau lên. Chỉ có mình Mộc Ninh là đứng tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn tất cả trước mắt. Sự xuất hiện của Phương Việt làm nàng ta không dám tin, vết máu của sư huynh trên mặt đất càng làm cho nàng ta không dám tin.

Hắn... hắn không còn là người trong trí nhớ của nàng ta nữa rồi.

Nhưng mà một màn đẫm máu hơn sau đó đã khiến cho nàng ta ngã nhào xuống đất.

Một đám đệ tử cầm kiếm phóng qua chỗ Phương Việt, Phương Việt chắp tay đón gió đứng ở đó, vẻ mặt hắn bình thản đẹp đẽ, giống như chỉ là một công tử văn nhã đi dạo ở sân vắng, ngắm hoa thưởng trăng, đứng lặng im nghỉ ngơi. Nhưng chính công tử văn nhã như vậy, chỉ trong chốc lát khi những người đó còn chưa đến gần, khắp người hắn dường như giăng ra một lưới kiếm không nhìn thấy, chém tất cả mọi người... thành từng mảnh.

Chỉ thấy mưa máu rơi xuống, chân tay cụt rơi xuống đất, mà hắn, bạch y không nhuốm máu tanh, vẻ mặt ung dung không hề thay đổi. Cảnh tượng xinh đẹp thê thảm đến quỷ dị như vậy, không có một chút đau xót nào.

Lúc tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng thì đã thành mảnh vụn rồi.

Mùi máu tanh...

Mùi máu tanh nồng nặc. được phát ra một tiếng thét chói tai.

Đệ tử phong lưu anh tuấn của Huyền Môn ngày trước, chỉ trong nháy mắt, tất cả đã thành máu thịt nát vụn rải trên đất, Nhất Mộc không thốt ra được nửa lời.

Phương Việt cười:

"Nếu ta đã không biết giết ai trước tốt hơn, vậy thì giết cả đi."

Nhất Mộc mất nhiều đệ tử như vậy thật sự đau lòng, nhưng nhiều hơn là... sự sợ hãi lan đến lúc này, ông ta giơ tay chỉ Phương Việt, run lẩy bẩy nói:

"Ngươi... ngươi còn là người sao?"

Sau đó, chính là tiếng gào thét đau đớn của ông ta.

Cái tay ông ta giơ ra kia cũng đút rồi, giờ đây, ông ta đã mất đi cả hai tay, Nhất Mộc ngã xuống đất, vô cùng đau đón.

Phương Việt chưa từng bị đứt tay, cho nên hắn nói:

"Có lẽ bây giờ sư tôn rất đau nhỉ."

Lúc này Nhất Mộc hoàn toàn mất đi phong độ tôn sư bẩm sinh của mình, ông ta nghiến răng:

"Lúc đầu, quả nhiên ta không nên giữ ngươi lại, năm ngươi bảy tuổi... ta nên thay phụ thân ngươi giết chết ngươi..."

"Thay phụ thân ta giết ta?"

Phương Việt cười

"Phụ thân ta đúng là muốn giết ta, có điều rất đáng tiếc, trước khi ông ta ra tay, ta đã ra tay trước rồi."

"Đúng rồi, ta quên nói với sư tôn, phụ thân của ta, nam nhân đó, không phải là chết bệnh, mà là bởi vì... ta lén dùng ngọc bội trên người mình đổi lấy tiền, đến tiệm thuốc mua thạch tín, bỏ từng chút... từng chút một vào trong rượu ông ta thích uống nhất, ông biết không? Nhìn ông ta từ từ chết đi, cũng là một chuyện rất có cảm giác thành tựu."

Lúc đó hắn mới bao nhiêu tuổi? Mới có bảy tuổi mà thôi!

Nhất Mộc khiếp sợ nói:

"Ngươi lại... lại giết cha!"

"Hai chữ phụ thân này chẳng qua là nói cho dễ nghe thôi. Trên thế muốn sống tiếp, vậy ta chỉ đành... giết ông ta thôi."

Trong ký ức trước năm bảy tuổi của Phương Việt, chính là ngày ngày bị phụ thân đánh đập. Phụ thân của hắn oán hận bị thê tử vứt bỏ, tất cả thù hận đều đổ lên người con trai. Đột nhiên có một ngày, Phương Việt nhìn vết thương trên tay mình, hắn cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, cho nên, phụ thân của hắn đã chết.

Nhưng với người đời mà nói, cho dù phụ mẫu có không đúng thể nào, con cái cũng không thể bất hiếu với bọn họ, huống hồ là giết bọn họ? Đây là một chuyện đáng bị sét đánh.

Cũng khó trách Nhất Mộc nghe được chuyện này sẽ khiếp sợ như vậy.

"Sư tôn, ta rất cảm kích ông."

Phương Việt khẽ cúi đầu, nhìn Nhất Mộc nằm trong đống máu, lộ ra sự thương hại không giống với sự giả dối của Nhất Mộc trước kia.

Sự thương xót cất giấu ở trong mắt hắn khiến cho ai cũng xúc động, thế nhưng lời nói của hắn càng làm cho sống lưng người ta ớn lạnh:

"Là ông đưa ta về Huyền Môn, truyền dạy rất nhiều kiến thức cho ta. Nếu như ông không muốn ta làm người kế vị chức chưởng môn, ta cũng sẽ tự động từ bỏ thân phận đại sư huynh. Nếu như ông chỉ ra tay với ta, ta cũng sẽ niệm tình cảm sư đồ nhiều năm như vậy mà tha cho ông một mạng, nhưng tại sao ông lại động đến Phong Quang của ta?"

Câu hỏi dịu dàng cuối cùng kia biểu thị hắn thật sự không có cách nào hiểu nổi.

"Người động đến thiếu nữ đó không phải là ta..."

Nhất Mộc nhìn về phía Mộc Ninh đã mất đi phản ứng bên cạnh, ông ta châm biếm cười nói:

"Là A Ninh đã ra tay, ngươi quên rồi à? Từ nhỏ A Ninh chính là sư muội thân thiết nhất với ngươi, ngươi có thể ra tay với nó sao?"

Toàn thân Mộc Ninh chấn động.

Phương Việt lắc đầu:

"Ta không ra tay được."

Nhất Mộc quả nhiên cười như vậy, ông ta châm biếm nói:

"Cho dù ngươi tự nói ngươi lòng dạ ác độc, tình đoạn nghĩa tuyệt thế nào, nhưng thực chất bên trong ngươi vẫn là một Sở Du bị thanh quy giáo điều ràng buộc mà thôi." Ninh, dùng ngón tay lạnh như băng nâng cằm nàng ta lên, cũng dùng giọng nói dịu dàng như nước:

"Sư muội, ta thật sự không ra tay giết muội được."

Mộc Ninh khóc như hoa lê đái vũ(1).

"Cho nên, muội tự mình động thủ đi."

Nàng ta ngẩn ra hồi lâu, phát ra tiếng cười khanh khách không chắc chắn:

"Đại, đại sư huynh... huynh nói cái gì?"

Phương Việt thương yêu nói:

"Dùng chủy thủ muội đâm vào lồng ngực Phong Quang, cũng đâm một dao lên chỗ như vậy trên người muội, không được sao?"

"Không... muội chưa từng... muội chưa từng muốn giết nàng ta, là vì muội trúng đồng thuật... Đại sư huynh, huynh biết mà, tại sao... tại sao lại trách muội... muội là sư muội của huynh mài!"

Mộc Ninh khóc sướt mướt nói:

"Đại sư huynh, huynh biết... từ nhỏ đến lớn Mộc Ninh sợ đau nhất..."

"Phong Quang cũng sợ đau nhất."

Khóe mắt Phương Việt cong lên, tăng thêm ý cười dịu dàng trên mặt hắn, nụ cười này chân thật hơn rất nhiều:

"Nhưng nàng ấy sợ đau như vậy, vẫn vì ta mà sinh Tiếu Tiếu, cũng vẫn là... vì ta mà đỡ kiếm. Nàng ấy là nữ nhân tốt nhất trên thế giới này, muội nói đúng không, sư muội?"

Mộc Ninh không tự chủ được trả lời theo hắn:

"Cho nên, có thể mời muội đi chết không?"

Mộc Ninh đột nhiên hiểu ra, cho dù hắn biết nàng ta trúng đồng thuật mới làm hại Phong Quang thì đã thế nào, thứ hắn quan tâm, chỉ là tay nàng ta cầm chủy thủ, đâm vào ngực Phong Quang, là vì nàng ta... đã hại chết Phong Quang.

Trong mắt hắn, người làm hại Phong Quang, không có cách nói hung thủ trực tiếp hay gián tiếp gì cả, chỉ cần là người làm hại nàng ấy, vậy thì đều đáng chết.

Đây là... đây là một nam nhân hoàn toàn không thể nào dùng cách hình †hiZ3Zng mà suiv nahĩ cñngd chính vì vầv mới càng thêm đáng sơ. *x+x*xx*xx*x*x**+*

(1) Hoa lê đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc.

Quyển 9 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch