Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Chương 459: Ngoại truyện 4 (Hàn Kỳ)

Chương 459: Ngoại truyện 4 (Hàn Kỳ)


Từ khi đứa bé là người nhân bản này ra đời, trình độ tiếp nhận kiến thức vượt xa đứa bé bình thường. Hàn Vĩ đặt tên cho nó là Hàn Trần.

"Trần" là bụi bặm, cũng là ý tan thành tro bụi, không đáng nhắc đến, cũng không đáng giá, đến khi dùng hết giá trị của nó rồi thì nó có thể bị quét sạch.

Hàn Vĩ nhìn thấy được hy vọng từ Hàn Trần, một hy vọng có thể dùng để mở rộng trí não, trước hết có thể coi nó thành con trai của mình bồi dưỡng thành người thông minh nhất toàn thế giới.

Giống như Hàn Kỳ con trai ông, đó là đại biểu cho kỳ vọng tốt nhất của ông ta.

Rất nhanh, cái kỳ vọng này của Hàn Vĩ đã sắp thực hiện được, đây sẽ là một kỳ tích lớn của nhân loại.

Nhưng chuyện lại không như mong muốn của ông ta.

Từ sau khi Hàn Kỳ phát hiện ra sự tồn tại của Hàn Trần, cậu tưởng Hàn Trần là anh em sinh đôi của mình. Hàn Trần không thừa nhận cũng không phản bác, bởi vì Hàn Kỳ có thể mang đến cho hắn rất nhiều thử, sách vở, đồ chơi, kẹo... Đây đều là những thứ trước kia Hàn Trần chưa từng được tiếp xúc.

Cho đến có một ngày, Hàn Kỳ dẫn Hàn Trần ra ngoài, đó là lần đầu tiên Hàn Trần nhìn thấy thế giới bên ngoài, cũng là lần đầu tiên hắn biết, hóa ra hai chữ "thế giới" rất lớn, bầu trời mênh mông bát ngát, thành phố có cao ốc san sát... còn có rất nhiều người khác.

Năm đó, Hàn Trần mười tuổi.

Sau đó hắn vẫn bị người của Hàn Vĩ tìm được. Bởi vì đi ra ngoài, cơ thể hắn trở nên yếu hơn, vì thế mà Hàn Vĩ nổi trận lôi đình, Hàn Trần là thành quả ông ấy muốn dùng để trưng bày ở hội học thuật, ông ấy không thể dễ dàng khoan nhượng cho cái thành quả này xảy ra chuyện trước khi người đời thừa nhận sự thành công của ông ấy, cho nên ông ấy ra lệnh, Hàn Kỳ không được tiếp xúc với Hàn Trần nữa.

Đó là một ngày chia tay, Hàn Kỳ chia tay với Hàn Trần ở trong phòng tối, trong căn phòng là mùi nước khử trùng nhưng lại hơi làm người ta mơ màng buồn ngủ.

Hàn Trần không đau khổ, không sợ hãi, chỉ là sau khi Hàn Kỳ rơi vào giấc ngủ mê man, hắn nhẹ nhàng nói ở bên tai cậu:

"Tôi rất lấy làm tiếc, vì chữa trị cho cơ thể của tôi, ba tôi đã sáng tạo ra cậu, Hàn Trần..."

"Hàn Trần" chính là tên của hắn, nhưng hắn dùng để gọi người đang nằm trên giường:

"Cậu chỉ có tuổi thọ mười tám năm... bởi vì cậu là người nhân bản của tôi, mà cậu trở thành người nhân bản, sẽ được ba quan tâm nhiều hơn."

Sau đó, Hàn Trần đi ra khỏi phòng, hắn trở thành Hàn Kỳ.

Ai cũng đều có nhược điểm, ví như bây giờ người đã trở thành Hàn Trần, cậu ta khát khao ba có thể bớt làm thí nghiệm, mẹ có thể bớt cãi nhau với ba, cậu còn nhỏ tuổi và mong muốn có được sự yêu thương của ba mẹ.

Mà Hàn Vĩ lại mơ ước có thể đứng ở đỉnh cao của giới học thuật, trở thành người quyền uy nhất trong giới học thuật, Chân Vi thì sao? Nguyện vọng của bà ấy đơn giản hơn, bà ấy muốn làm một người phụ nữ nhỏ được chồng cưng chiều trong lòng bàn tay.

Chỉ cần lúc bọn họ buông lỏng, nhược điểm sẽ rất dễ thao túng, rất dễ dàng có thể xâm nhập vào ý thức của bọn họ. Hàn Trần... không, bây giờ nên gọi hắn là Hàn Kỳ rồi, hắn "sửa đổi" cái tên gọi này mà không phải là "thôi miên", bởi vì hắn chỉ là cải tạo những người này thành người mà bản thân họ mong muốn.

Như vậy, tất cả mọi người có thể có được hạnh phúc, không phải sao?

Hắn đã từng nói với Phong Quang:

"Cho dù bây giờ khoa học kỹ thuật có phát triển như thế nào, có lẽ mọi người có thể ra ngoài không gian dễ như trở bàn tay, hoặc là có thể dùng thủ đoạn chữa bệnh thay đổi trí nhớ của một người dễ như trở bàn tay, hoặc là trí tuệ nhân tạo làm việc thay cho con người...

Nhưng có một thứ vẫn tồn tại sự thiếu sót, đó là tuổi thọ của người nhân bản vĩnh viễn sẽ không quá dài."

Những lời này tất cả đều là thật.

Quyển 15 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch