Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Chương 460: Ngoại truyện 5 (Hàn Kỳ)

Chương 460: Ngoại truyện 5 (Hàn Kỳ)


Hàn Kỳ là một người tốt, hắn đương nhiên cho rằng mình là một người tốt, cái gọi là thay thế thân phận của Hàn Trần, hắn cũng không cho rằng đây là một chuyện sai lầm, bởi vì hắn giúp đỡ tất cả mọi người hoàn thành tâm nguyện.

Hơn nữa, lúc trước, hắn cũng không hề nghĩ sẽ hy sinh Hàn Trần. Hắn biết thân là người nhân bản tuổi thọ sẽ rất ngắn, hắn chỉ là muốn thể nghiệm một chút cuộc sống mình chưa từng trải qua mà thôi, không phải là trong căn phòng mờ tối đó, mà là đi vào cái thế giới này. Chỉ có điều sau đó hắn cũng phát hiện, hắn chạy trốn khỏi cái lồng giam đầy dụng cụ thí nghiệm kia, chẳng qua là để đến một cái lồng giam lớn hơn, đó là bệnh viện thôi.

Giá sách của hắn, bên cạnh cuốn sách thôi miên là một cuốn sách có tên "Stray Birds":

"khiến cho sự sống rực rỡ giống như hoa mùa hạ, cái chết tĩnh lặng đẹp đẽ như lá mùa thu."

Hắn hướng về hai câu thơ này, cho nên trước khi chết, hắn muốn lại một lần nữa nhìn thấy thế giới bên ngoài, sau đó hắn gặp Phong Quang.

Đây là một chuyện ngoài ý muốn.

Một chuyện ngoài ý muốn đẹp đẽ.

Hắn bỗng nhiên không muốn chết nữa, hắn muốn sống tiếp. Ở bên cạnh Phong Quang, hắn có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn làm cùng cô, cùng cô đi nhìn ngắm phong cảnh xinh đẹp, cùng cô đi vào cung điện hôn nhân, bên nhau đến khi đầu bạc...

Có lúc ý nghĩ của con người thật sự chỉ trong một cái chớp mắt, trong một cái chớp mắt này, hắn đã quyết định phải làm thế nào mới có thể khiến cho mình sống tiếp.

Hắn lựa chọn làm ra vẻ tuyệt vọng để Phong Quang rời đi, là bởi vì muốn cô có thể đau lòng hơn một chút. Phụ nữ là một sinh vật cảm tính, bọn họ rất dễ đồng cảm với người đàn ông mình thích, nhưng gặp gỡ với Hàn Trần cũng rất dễ khiến người ta đau lòng. Cho nên hắn càng phải ác độc hơn một chút, đặc biệt là lúc hắn nhạy cảm phát hiện ra Hàn Trần có uy hiếp đến hắn.

Nếu như... vì để cho Phong Quang có thể ở bên Hàn Trần, hắn lựa chọn tự sát.

Phong Quang được thể nghiệm qua nỗi sợ hãi sẽ mất đi hắn mới có hắn sống tiếp. Đây là một nước cờ nguy hiểm, có lẽ hắn sẽ chết ở trên bàn phẫu thuật, nhưng hắn thắng cược rồi.

Hắn lần nữa sống lại, mà Hàn Trần đã chết rồi.

Không sai, cái chết của Hàn Trần khiến cho Phong Quang có nút thắt trong lòng, cho dù thời gian cũng không thể tháo bỏ được cái nút thắt này của Phong Quang, nhưng phần ưu tư này có thể di chuyển sang chỗ khác, vì vậy Phong Quang đã mang thai.

Cô thích trẻ con, mà con của hắn và cô, nhất định cô sẽ càng thương yêu. Tình thương của người mẹ luôn có thể chiến thắng những thứ tình cảm dư thừa kia, có lẽ qua mấy năm, mười mấy năm... lúc nhắc đến cái tên Hàn Trần, cô sẽ chỉ thở dài một tiếng mà thôi.

Hắn đã tính toán mọi thứ rất tốt, trừ cái ngày Hàn Vĩ xảy ra chuyện, hắn cùng Hàn Vĩ tham dự buổi lễ trao giải thưởng người phục vụ lỡ tay làm đổ một ly rượu lên quần áo hắn. Lúc hắn rửa ở nhà vệ sinh, Hàn Vĩ đã nhìn thấy một vết sẹo ở trên cánh tay hắn, vết sẹo này mở ra lỗ hổng trong ký ức của Hàn Vĩ, ông ta đã nhớ lại tất cả.

Vết sẹo này là vào rất nhiều năm trước, Hàn Vĩ rạch ra vì thí nghiệm tính đông máu của người nhân bản, vết thương rất sâu, hắn còn nhớ là chảy rất nhiều máu.

Màu máu đỏ tươi.

Cho nên Hàn Vĩ đã chết.

Bầu không khí trong phòng vô cùng yên tĩnh, lúc này, điện thoại của Hàn Kỳ vang lên, hắn cười dịu dàng khi thấy màn hình hiển thị hai chữ "bảo bối", sau khi nghe điện thoại, giọng hắn càng thêm cưng chiều:

"Phong Quang, nhớ anh rồi à2"

Giọng nói dễ nghe của cô truyền đến:

"Lúc nào anh về thế?"

"Sắp rồi."

"Mẹ không sao chứ?"

"Không sao, mẹ rất ổn."

Cô thở phào nhẹ nhõm:

"Có muốn ăn gì không? Lúc về anh mang cho em."

Từ sau khi mang thai, có lúc đến nửa đêm cô vẫn muốn ăn cái gì, Hàn Cô có chút ngượng ngùng:

"Cái đó... bánh ngọt của ở tiệm bánh Rubi... hình như xa quá."

Nếu xuất phát từ đây đến cái cửa tiệm đó phải mất hơn bốn mươi phút.

"Không xa, là đồ bảo bối của anh muốn ăn, đương nhiên anh sẽ thỏa mãn tất cả nguyện vọng của bảo bối."

Cô vui vẻ cười lên:

"Con của chúng ta mà biết ba nó cưng chiều nó như vậy, nhất định sẽ rất vui."

Không, bảo bối hắn nói là cô.

Hàn Kỳ không phản bác, hắn mang theo nụ cười vui vẻ cúp điện thoại, đứng lên chỉnh sửa lại cà vạt, sau đó, hắn xoay người đi ra ngoài.

Sau lưng hắn, là Chân Vi vẻ mặt đờ đẫn.

Hắn dừng bước lại, hơi nghiêng đầu nói một câu:

"Dưới đất chắc là rất cô đơn lạnh lẽo, bà Hàn... bà muốn đi bầu bạn với ông Hàn ư?"

"Đúng... tôi phải đi bầu bạn với ông ấy."

Chân Vi vô ý thức lẩm bẩm, trong mắt không có chút tiêu cự nào. Bà từ từ nhặt con dao gọt hoa quả dưới đất lên, chậm chạp mà có lực, rạch ra một vết thương rất sâu nơi cổ tay mình.

Máu tươi chảy ra rất nhanh, nhưng bà vẫn ngơ ngác ngồi dưới đất, không hề cảm giác được đau đớn.

Hàn Kỳ phát ra một tiếng cảm khái:

"Bà Hàn và ông Hàn thật đúng là chim bay liền cánh, làm người ta cực kỳ hâm mộ."

Tiếng nói vừa dứt, hắn đi ra khỏi phòng, cũng đóng cửa phòng lại.

Hắn phải đi mua bánh ngọt rồi.

Quyển 16 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch