Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Chương 463: Công lược thái tử nghèo

Chương 463: Công lược thái tử nghèo


Bị hắn nhìn chằm chằm bằng ánh mắt dịu dàng như thế, bỗng nhiên Phong Quang lại thấy rất ngượng. Cô xấu hổ tiến lên vài bước, tiến vào trong đình, chỉ con mèo nhỏ đang nằm trong lòng hắn, nói:

"Nó là của ta."

Bàn tay đẹp với những ngón tay thon dài của hắn chậm rãi vuốt ve bộ lông xù của con mèo, nhẹ nhàng nói:

"Con mèo của ngươi rất đáng yêu, giống y như chủ nhân của nó vậy."

Mặt cô lập tức đỏ bừng, đặc biệt nhìn dáng vẻ hắn vuốt ve con mèo giống như thông qua con mèo đó đang vuốt ve trên thân thể cô vậy.

Cô chưa từng thấy một nam tử nho nhã như hắn, cũng có thể làm cho người ta nhìn thấy hết thảy những điều tốt đẹp của một người đàn ông từ trên thân mình hắn. Điều này khiến cho trái tim của cô đột nhiên đập rất nhanh.

Cô chậm rãi giơ tay đặt lên ngực.

"Ngươi làm sao thế?"

Cô ngơ ngác đáp lời:

"Trái tim ta... đập nhanh quá."

"Thấy không thoải mái sao?"

Là rất thoải mái, kiểu trái tim đập loạn này làm cho cô có thêm một trải nghiệm mới, giống như việc cô còn tưởng sẽ mất đi Tiểu Tú Cầu thì nó lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô vậy.

Cô ngồi xuống đối diện hắn một cách tự nhiên, ngơ ngẩn hỏi:

"Ngươi là chủ nhân của nơi này à?"

"Ngươi là thiên kim của Hạ phủ?"

"Ngươi biết ta à?"

Bởi vì cô nghe người ta nói hắn chưa bao giờ ra khỏi căn nhà này nên mới hỏi như thế. "Trước kia khi ngươi đi qua cửa, ta đã từng nhìn thấy ngươi từ xa."

"Hạ tiểu thư là một đứa trẻ khiến người ta có ấn tượng rất sâu sắc."

"Ta không phải đứa trẻ."

Cô bĩu môi.

Rất nhiều đứa trẻ đều không muốn thừa nhận mình còn trẻ con, vì bọn nó không muốn mình là những kẻ ấu trĩ trong mắt người lớn.

Ý cười trong mắt hắn tăng lên giống như nước thánh trên đỉnh Thiên Sơn, sạch sẽ và thanh khiết, lại giống như nắng ấm mùa xuân có thể hòa tan gió lạnh trên núi tuyết:

"Hạ tiểu thư không phải trẻ con, chỉ là tuổi hơi nhỏ một chút mà thôi."

Những lời này nghe rõ ràng là cô và trẻ con chẳng có gì khác nhau, nhưng được nói ra từ miệng của hắn lại cho người ta cảm thấy hắn đang nói rất chân thành và nghiêm túc.

Phong Quang quyết định không so đo với hắn nữa. Cô nhìn về phía con mèo, chỉ thấy Tiểu Tú Cầu thoải mái nằm gục bên chân người ta, ngủ đầy thích ý.

Cô thấy hơi ghen tị với nó, bỗng nhiên cũng muốn trở thành một con mèo, liệu có phải cũng có thể nhân cơ hội này ăn đậu hũ của người ta không.

"Con mèo ngu ngốc thấy sắc quên chủ này."

"Có câu người làm sao của chiêm bao làm vậy...

Cô tức giận hỏi:

"Ngươi nói ta ngu ngốc giống nó hả?"

"Ý ta là..."

Hắn dùng ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve hai cái tai mèo, Tiểu Tú Cầu thoải mái rên hừ hừ một tiếng, hắn cười khẽ:

"Hạ tiểu thư và con mèo này giống nhau, đều làm người ta thấy thích."

Câu nói này khiến cho rặng mây đỏ trên mặt cô càng dày đặc hơn, cuối cùng cô giơ tay che lại mặt:

"Ngươi không nên nói chuyện với ta bằng giọng điệu dịu dàng như thế, ta sẽ xấu hổ lắm."

"Tuy rằng ta không thể nói chuyện với tiểu thư đáng yêu bằng bộ mặt sao."

Phong Quang hé ngón tay ra nhìn lén hắn, thấy hắn vẫn mỉm cười dịu dàng chẳng khác gì trước đó.

Cô hiểu ngay là hắn đang trêu đùa mình, lập tức thả tay xuống hừ một tiếng:

"Đừng tưởng rằng ngươi đẹp là có thể đùa giỡn ta nhé."

Hắn hỏi với vẻ nghiêm túc:

"Thì ra ta đẹp, ở trong mắt Hạ tiểu thư cũng chẳng có đặc quyền gì sao?"

Cô nghiêm túc lắc đầu:

"Tuy rằng ngươi đẹp nhưng ngươi cũng không thể dựa vào đó để trêu chọc ta được đâu. Ta đường đường là đại tiểu thư của Hạ gia, trên đời này có bao nhiêu người đẹp như thế, nếu ai cũng như người thì ta sẽ mất mặt thế nào chứ."

"Sẽ không cái gì?"

"Ta nghĩ... muốn tìm ra một người đẹp hơn ta là một chuyện cực kỳ khó khăn."

Hắn chớp mắt nhìn có vẻ khá là phong lưu, ngả ngớn.

Những lời này... quả thực cô không thể nào phản bác được.

Đúng thế, muốn tìm được một người đẹp hơn người đàn ông như thần tiên này quả là một chuyện rất khó khăn.

Phong Quang nhìn hắn chằm chặp nửa ngày cũng chẳng thấy hắn có một chút biểu hiện ngượng ngùng nào. Đầu tiên cô cảm thấy khá kinh ngạc, nghĩ thầm hắn đâu phải loại người da mặt dày như thế chứ.

Cuối cùng, cô chống bàn đứng lên ghế đá, người hơi ngả về trước, hai bàn tay vừa nhỏ vừa ngắn ốp lên mặt hắn.

Cơ thể hắn hơi cứng đờ.

Tay cô ôm lấy mặt hắn, càn rỡ sờ soạng. Cảm giác đầu tiên là làn da của hắn rất đẹp, sau đó, cô lại nhìn thằng vào đôi mắt đen láy của hắn, cười hì hì nói:

"Da mặt ngươi cũng không dày lắm mà. Lúc ngươi nói ngươi đẹp, ta ©èn tưởng nai là naười da mặt dày ấv chứ" "Hạ tiểu thư, động tác của tiểu thư rất nguy hiểm."

Khóe mắt hắn hơi híp lại, giọng nói ôn hòa, thanh nhã như gió, một bàn tay hơi nâng lên, đặt lên mu bàn tay cô, cầm lấy bàn tay nhỏ ấy dễ như trở bàn tay.

Phong Quang cúi đầu nhìn dưới chân mình, thân thể cô còn rất nhỏ, khoảng cách giữa ghế đá với mặt đất với cô đúng là không phải khoảng cách gần chút nào. Thế nên, cô đứng lên ghế là một động tác rất nguy hiểm, hắn nói vậy cũng không sai.

Cô nghĩ một chút sau đó liền rụt tay trở về, vững vàng trèo xuống ghế đá, làm xong rồi mới thở phào một hơi.

Cô đi tới bên cạnh hắn, cho dù cô đang đứng, hắn ngồi nhưng cô vẫn phải ngẩng đầu lên nhìn hắn:

"Ngươi đã biết tên của ta rồi nhưng ta vẫn chưa biết tên ngươi là gì, cái này không công bằng"

"Hạ tiểu thư muốn biết tên ta chỉ vì công bằng hay là vì thực sự muốn biết tên ta thế?"

Cô xoa cằm suy nghĩ một hồi:

"Hai đáp án này có gì khác nhau sao?"

"Có lẽ có, có lẽ không."

Hắn hơi rũ mắt, nhẹ nhàng vuốt ve đầu con mèo đang ngủ say.

"Ừm... Ta muốn biết tên của ngươi."

Cô nhanh chóng nghĩ ra đáp án:

"Vừa rồi ngươi đã đồng ý làm bằng hữu với ta, ta phải nên biết tên ngươi là gì chứ, đúng không?"

"Hạ tiểu thư nói không sai."

Hắn thật sự rất đẹp, tuấn dật, nhã nhặn, không nhiễm thế tục, đặc biệt là lúc trên gương mặt điềm tĩnh đó lộ ra nụ cười thoáng qua chẳng khác nào một viên đá ném vào hồ nước tĩnh lặng trong lòng người khác làm nổi lên những gợn sóng lăn tăn, khiến cho người ta không có cách nào bình tĩnh được.

Ánh hoàng hôn rất đỗi dịu dàng, bao phủ lên thân người hắn như tấm áo choàng lụa mỏng mê người, chẳng khác nào sương mù mông lung, lại tựa một làn mưa bụi. Hắn như thể sẽ theo gió tan đi, tới một thế giới xa hơn mà cô không thể tìm được.

Tự nhiên Phong Quang cảm thấy khủng hoảng không rõ nguyên nhân, ©ô nắm chăt lấv môê† naón †av thon cài trên bàn †av nhải eủa hắn then bản năng.

Hắn cúi đầu nhìn cô.

Cảm xúc của cô cũng chỉ thoáng qua trong nháy mắt, rất nhanh, cô bình tĩnh trở lại, hạ giọng hỏi:

"Rốt cuộc tên ngươi là gì thế?"

Ánh mắt hẳn trong sáng như suối băng, lại lạnh lẽo như đầm nước, cánh môi mỏng nhạt màu lúc này hơn nhếch lên thành nụ cười, rất nhẹ nhưng có lực hấp dẫn chết người.

Dường như hắn chính là một vị thần, thoát tục mà ưu nhã, tuấn mỹ tuyệt trần.

"Tên ta là..."

Hắn cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng viết hai chữ vào lòng bàn tay, lại hỏi:

"Biết hai chữ này không?"

"Thuật... Phong?"

"Tên ta là Thuật Phong."

Quyển 16 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch