Thuật Phong hơi khom lưng, một lọn tóc dài màu trắng rũ xuống trước ngực, gió thổi qua làm nó bay phơ phất tạo thành đường cong tuyệt đẹp.
Ma xui quỷ khiến, cô đưa tay cầm lấy lọn tóc dài màu trắng đó, cảm xúc rất thích, màu trắng cũng thật sạch sẽ, nhưng cô vẫn hỏi:
"Tại sao tóc ngươi lại có màu trắng thế?"
"Có lẽ là do ta già rồi chăng."
Giọng hắn hơi đùa cợt, ánh mắt lóe lên, thật sự khiến người ta mất hồn.
Phong Quang chỉ thất thần trong một giây rồi lại phục hồi tinh thần. Sau đó, cô cố gắng phớt lờ nhịp tỉm đập bất thường của mình, sức cầm lấy lọn tóc màu trắng kia càng tăng thêm. Nhưng rất nhanh, cô lại buông tay ra, những sợi tóc trượt ra khỏi lòng bàn tay cô khiến lòng cô không khỏi trống vắng.
"Ngươi không già."
"Chúng ta đều già."
"Ta sẽ nhanh chóng lớn lên, rồi ta cũng sẽ già."
"Tới lúc đó. ."
"Tới lúc đó, ngươi vẫn sẽ ngồi ở đây, vui vẻ uống trà, ngắm hoa."
Hắn hơi dừng lại, nụ cười nhẹ nhàng lại nở lên khóe môi, không nói không rằng.
Phong Quang không thích đề tài này, cô lựa chọn bỏ qua, trực tiếp cầm lấy tay hắn.
Cô nhét xâu kẹo hồ lô chỉ còn một viên vào:
"Thuật Phong, đây là minh chứng cho tình bạn của chúng ta. Ngươi nhận lấy xâu kẹo... à viên kẹo hồ lô này, vậy ngươi chính là bằng hữu của ta rồi."
Hắn tinh tế nhìn xấu đường hồ lô trong tay, tùy ý hỏi: "Trở thành bằng hữu của Phong Quang, ta có đặc quyền gì không?"
"Ngươi muốn có đặc quyền gì?"
"Ví dụ như..."
Hắn cúi đầu, khoảng cách giữa mặt hai người chỉ có mấy centimet, gần tới mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, cũng có thể nhìn thấy hình ảnh ngược của bản thân trong mắt đối phương.
Tự nhiên Phong Quang thấy hồi hộp, đúng lúc cô còn tưởng hắn sẽ làm gì đó thì hắn lại vươn ngón tay ra búng lên trán cô.
Cô che trán kêu đau một tiếng, nhìn hằn chằm chằm với vẻ hằn học:
"Ngươi làm gì thế hả?"
Thực ra cũng chẳng đau gì, dù sao hắn ra tay vô cùng có chừng mực.
"Đây là đặc quyền mà ta muốn ở Phong Quang."
"Có đôi khi nhìn thấy đường đường là đại tiểu thư của Hạ gia lại lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn như thế cũng là một chuyện vô cùng thú vị."
Đây không phải là thú vị ác ý thì là cái gì?
"Có người tìm ngươi rồi."
Tầm mắt của hắn không hề rời khỏi cô, ánh mắt tao nhã như trời xanh mây trắng, núi cao sông dài, lại lặng lẽ ẩn chứa sự tha thiết động lòng người.
Cô chớp mắt hơi khó hiểu.
Đúng lúc này, người quản gia dẫn một người đàn ông khoảng ba mươi, ba lăm tuổi tới, vừa nhìn thấy con gái, ông ta đã gọi một tiếng:
"Cha?"
Phong Quang quay đầu lại, thấy Liên Tử đi ở sau lưng cha mình thì đoán ngay ra là nha đầu Liên Tử này không dám theo cô vào nên đã chạy về tìm cha cô. Cô thở phì phì, trừng mắt với Liên Tử một cái.
Liên Tử ấm ức lùi lại một bước.
Thuật Phong ôm con mèo lên, mặt mày hắn ôn hòa, bên môi nở một nụ cười nhẹ nhàng như tắm mình trong gió xuân:
"1¬ lão la natfÝnd mô đã lÂu" "Không dám."
Hạ Triều vội nói:
"Tiểu nữ không hiểu chuyện nên đã quấy rầy rồi, xin công tử đừng trách."
"Hạ tiểu thư ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, cũng không có gì làm phiền tới ta cả."
Đôi mắt hắn trong sáng, môi vẫn duy trì nụ cười:
"Hạ tiểu thư đến làm cho thôn trang vắng vẻ này của ta cũng náo nhiệt hơn nhiều."
"Xin công tử chớ nói lời hay, tính con gái ta thế nào ta còn không biết hay sao."
Phong Quang bĩu môi bất mãn.
Hạ Triều trừng mắt với nữ nhỉ nhà mình một cái:
"Phong Quang, còn không mau xin lỗi công tử đây đi."
"Thuật Phong đã nói là con ngoan ngoãn hiểu chuyện rồi, hẳn rất thích con, không hề chê con phiền nhé."
Khóe mắt Hạ Triều giật giật:
Thuật Phong mỉm cười:
"Đúng là ta rất thích Phong Quang, nàng là một cô bé ngoan."
Phong Quang nghe thấy nửa câu đầu của hắn thì trái tim đột nhiên đập mạnh, nhưng sau khi nghe tới nửa câu sau thì không khỏi cảm thấy mất mát.
Hạ Triều miễn cưỡng mỉm cười:
"Chỉ có công tử mới cảm thấy nó là đứa trẻ ngoan thôi."
"Con nói này, cha à, người có cần hạ thấp con trước mặt Thuật Phong như thể không hả? Tính tình con cũng tốt lắm chứ bộ?"
"Phong Quang, sao con lại xưng hô với công tử như thế hả?"
Hạ Triều dựng ngược mày lên, ông cảm thấy có tìm thầy về dạy cho Phong Quang cũng vô dụng hết. Cho dù cô có quen thân với người ta hơn thế này đi chăng nữa thì cũng không nên gọi thẳng tên họ ra như thế chứ? Dù sao Thuật Phong cũng lớn hơn cô nhiều như thế, gì thì gì cũng nên gọi Hạ Triều nhìn Thuật Phong vẫn ôn hòa, phong nhã, ừm... xưng hô thúc thúc chắc là đúng rồi mà?
Ông cũng không chắc lắm.
Phong Quang khoanh tay, nói:
"Thuật Phong đã nhận kẹo hồ lô của con, hẳn là bằng hữu của con rồi, bằng hữu với bằng hữu chẳng phải có thể gọi thằng tên họ hay sao? Hắn cũng có thể gọi con là Phong Quang cơ mà."
"Phong Quang nói cũng có lý lắm."
Thuật Phong một tay ôm mèo, tay kia cầm xiên kẹo hồ lô, mà lại chỉ còn có đúng một viên, rõ ràng ở trên thân người khác là trò cười, nhưng đặt ở trên thân hắn lại hoàn toàn chẳng buồn cười chút nào. Hơi thở an tĩnh quanh thân hắn dễ dàng cảm nhiễm mọi thứ xung quanh, mà hắn chỉ mỉm cười đơn giản cũng đủ để lộ ra một phần cao ngạo tịch liêu rồi.
Hạ Triều nhìn con gái mình cứ nhìn chằm chằm vào Thuật Phong đến ngơ ngẩn cả người thì bỗng nhiên chẳng biết nói làm sao cho phải, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi gõ đầu con gái, gọi cho cô tỉnh táo lại:
"Phong Quang, chúng ta phải trở về rồi."
"Hả? Sao về vội thế, chẳng phải còn sớm chán sao?"
Ánh hoàng hôn đã tiêu tán, thay vào đó là ánh trăng bàng bạc, Phong Quang ngẩng đầu nhìn không trung đã tối đen, lại cảm thấy có gì đó không đúng nên quay sang nhìn phụ thân mình.
Rõ ràng đã đạt tới trình độ nói dối không chớp mắt rồi.
Hạ Triều cố nén tức giận:
"Mẹ con còn chờ con về ăn cơm nữa đấy. Thuật công tử, chúng ta xin cáo từ."
"Chờ chút đã."
Thuật Phong gọi Hạ Triều đang nắm tay Phong Quang dẫn đi, hắn bước qua mấy bước, củi người đặt con mèo trắng vào trong lòng Phong Quang, sau đó xoa đầu cô, chậm rãi nói:
"Sau này đừng để con mèo này đi lạc nữa nhé."
Phong Quang ôm mèo:
"Ta sẽ để mắt tới Tiểu Tú Cầu, cho dù nó có muốn chạy thì cũng chạy tới chỗ ngươi thôi."
"Meo -"
Tiểu Tú Cầu kêu lên một tiếng như phụ họa cho lời cô nói. Thuật Phong mỉm cười, nhìn có vẻ rất vui vẻ.
"Đi thôi!"
Hạ Triều xách cổ áo của nữ nhi đi thằng ra ngoài.
Thuật Phong yên lặng đứng trong đình nhìn thân ảnh của bọn họ dần biến mất ở đằng xa, mãi một lúc sau hắn vẫn đứng bất động tại chỗ.
Quản gia Phúc bá là người đàn ông chừng năm mươi tuổi, ông di tới:
"Công tử, trời nổi gió rồi, sức khỏe người không tốt, nên về phòng thôi."
"Ta nhìn chút nữa."
Hắn phát ra một tiếng ho khan, dùng khăn tay màu trắng che lại miệng. Lúc bỏ ra thì trên chiếc khăn trắng tỉnh đã có thêm một ngụm máu đỏ, hắn thản nhiên nói:
"Nói với Thích đại phu, tăng thêm liều lượng thuốc cho ta đi."