Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Chương 546: Công lược thái giám

Chương 546: Công lược thái giám


Phong Quang càng khó hiểu:

"Cha mẹ có ơn dưỡng dục, dạy dỗ với hắn, con cái thích cha mẹ chẳng phải là một chuyện rất thường tình hay sao?"

"Đối với phần lớn mọi người thì là thế, nhưng đối với Tống đại nhân mà nói, ngài ấy là ngài ấy, cha mẹ là cha mẹ, bọn họ là ba thân thể khác biệt nhau. Trong thiên hạ này, ngay cả quy định bản thân phải thích chính mình còn không có, huống hồ là thích người khác chứ?"

Nghe vậy, Phong Quang không biết phải nói thế nào mới tốt, rõ ràng cô biết đây chỉ là ngụy biện nhưng không thể nào tìm được ngôn từ phù hợp để phản bác, trong lòng cô hiểu, nói như thế rõ ràng là tam quan không đúng rồi.

Nhất Túc lại nói:

"Thái tử phi cũng cho rằng Tống đại nhân là người không giống người thường đúng không."

"Cái này... Mỗi người mỗi tính cách, người khác nhau thì sẽ có suy nghĩ khác nhau. Suy nghĩ của Tống Vô Hà khác với đa số mọi người, nói là không giống bình thường thì... dường như lại nhét hắn vào trong đám người người giống bình thường. Ta cảm thấy là, ngoại trừ thỉnh thoảng hắn có những suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi ra thì hắn cũng chẳng khác gì người bình thường cả."

Phong Quang chẳng hiểu tại sao mình lại nói ra những lời này, bởi vì nghe ra thì thấy là cô đang nói tốt cho Tống Vô Hà. Trầm mặc vài giây, cô lại nói tiếp:

"Thực ra, nếu bỏ đi cái tính cách hơi ác liệt, muốn mưu quyền soán vị, lại thích ức hiếp người khác gì đó của hắn thì hắn... cũng không tệ lắm."

Ít nhất ngoại hình của hắn cũng không tệ lắm... Đây là ưu điểm mà cô suy nghĩ rất lâu mới tìm ra của hắn.

Trên khuôn mặt già nua của Nhất Túc hiện vẻ tươi cười:

"Nếu Tống đại nhân nghe thấy những lời này của Thái tử phi, e là ngài ấy sẽ cực kỳ vui vẻ."

"Cái gì”

Phong Quang bị dọa cho hoảng sợ:

"Ngươi đừng làm ta sợ, cái gì mà cực kỳ vui vẻ? Tên này thích nhất là bắt nạt ta, không chỉ hắn bắt nạt ta mà con chó của hắn cũng muốn bắt nạt Ông lão cười lắc đầu, ánh mắt nhìn Phong Quang như đang nhìn một tiểu nha đầu thích nói lời trái lòng mình,"Dường như Thái tử phi có rất nhiều oán hận với Tống đại nhân ấy nhỉ."

"Đúng vậy. Ông không biết hắn đối xử với ta thế nào đâu."

Phong Quang đột nhiên nhớ tới cảnh tượng ngày đó ở trên lâu thuyền(1) kia với hắn, sắc mặt cô lập tức đỏ ửng lên. Cô lắc mạnh đầu để xua đi những suy nghĩ lung tung quyết đoán chuyển chủ đề:

"Đúng rồi, chẳng phải ông là người trông giữ lãnh cung hay sao? Sao lại tới Đông Cung thế?"

"Hoa lan trong lãnh cung nở rồi, Thái tử rất thích, lão nô mang hoa tới."

"Thì ra là thế. Thái tử đã lên triều rồi, giờ huynh ấy không có ở Đông Cung đâu."

Phong Quang lại nói thêm một câu:

"Hôm nay Y Nhân cũng không có mặt, không biết có phải hai người bọn họ..."

Cô khựng lại, nhớ ra trước mặt còn có người khác nên không nói hết những lời còn lại.

Ông lão hiểu ý, cười:

"Có lẽ Thái tử phi nghĩ nhiều rồi."

"Có lẽ là ta nghĩ nhiều thật..."

Phong Quang ngượng ngùng gãi đầu,"Nhưng mà ông cũng đừng cho là ta để ý. Con người ta cực kỳ rộng lượng, cho dù Thái tử thật sự muốn nạp trắc phi gì đó thì ta tán thành cả hai tay luôn."

"Thái tử phi là người rộng lượng, quả thực khiến người ta phải ca tụng."

Phong Quang càng thêm xấu hổ.

Nhất Túc cười, khom lưng nói:

"Thái tử phi, hôm nay lão nô tới chỉ để đưa hoa, nếu đã đưa tới rồi, vậy lão nô xin cáo lui."

"Được, ông đi thong thả nhé!"

"Lão nô cáo lui."

Nhất Túc xoay người rời đi.

Không bao lâu, Phi Ngọc liền đưa người tới,"Tiểu thư, người đừng sợ! Ta đã dẫn người tới đây rầm" "Ừm."

Phong Quang lạnh nhạt đáp một tiếng, lại ngồi xuống ghế đá.

(1) Lâu thuyền: Thuyền chiến thời xưa của trung quốc, thuyền cao mũi rộng, trông giống như một cái lầu. Do kết cấu cao nên thích hợp để đi đánh trận xa, cũng vì cao, độ ổn định kém nên chỉ thích hợp trên sông và ven bờ.

Quyển 17 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch