Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Chương 547: Công lược thái giám

Chương 547: Công lược thái giám


Phi Ngọc nhìn quanh nhưng không thấy con chó lớn kia đâu liền hỏi:

"Tiểu thư, con chó kia đi đâu rồi?"

"Đi từ lâu rồi."

"Đi rồi ư?"

Phi Ngọc nghỉ hoặc,"Nó sẽ không đột nhiên lại chạy tới nữa đấy chứ?"

Thân mình Phong Quang cứng đờ, cô đứng bật dậy, xoay người đi về một hướng khác.

Phi Ngọc hỏi:

"Tiểu thư, người đi đâu thế?"

"Về cung!"

Sao cô lại quên mất chứ, con chó kia xuất quỷ nhập thần như thế, cô còn ngồi ở đây, lỡ như nó lại chạy trở lại thì làm sao đây?

Đi được nửa đường, cô lại bất ngờ gặp phải Y Nhân. Y Nhân đeo hòm thuốc, cúi đầu, thoạt nhìn vẻ mặt khá nôn nóng, cũng không để ý tới người ở đối diện là Thái tử phi mà cứ thế đâm sầm vào Phong Quang luôn.

Hai người đều ngã ngửa về sau, Y Nhân lăn quay ra đất, cái hòm thuốc bật mở, đồ vật bên trong rơi hết ra ngoài. Phong Quang cũng lảo đảo ngã về sau, may mắn là có người giữ tay cô lại, còn xấu hổ nhất chính là không chỉ có một người nắm lấy tay cô.

Tay trái của Phong Quang bị Bách Lý Mặc nắm chặt, tay phải cũng bị Tống Vô Hà không biết xuất hiện từ lúc nào giữ lấy.

Khung cảnh lập tức trở nên vô cùng tĩnh lặng.

Phong Quang hết nhìn trái lại nhìn phải, hai tay cô giật nhẹ nhưng đều không thể rút ra, ngược lại, hai người đàn ông kia, bọn họ im lặng nhìn nhau, chẳng ai chịu buông tay ra trước, cũng chẳng ai nói câu gì. À... Bách Lý Mặc thì không biết nói rồi.

Phong Quang lại nhìn đám thái giám, cung nữ đang im như thóc ở phía sau, mi mắt giật giật, khóe miệng cũng co rút:

"Này này, hai người các ngươi định nhìn nhau đến thiên hoang địa lão đấy à?"

Rốt cuộc Bách Lý Mặc cũng thu hồi tầm mắt đang đặt trên thân Tống Vô Hà, lại yên lặng nhìn Phong Quang.

Ánh mắt Tống Vô Hà cũng chuyển về trên người Phong Quang, cười như không cười, nói:

"Có mỹ nhân như Thái tử phi ở đây, tất nhiên là ta nên nhìn Thái tử phi đến thiên hoang địa lão mới đúng."

Đồng dạng, cả hai người vẫn không chịu buông tay đang nắm lấy tay cô ra.

Mà bên kia, Y Nhân đã bừng tỉnh, nàng ta vội hoảng loạn thu dọn đồ đạc bị rơi ra ngoài, cũng không dám ngẩng đầu lên.

Phong Quang tinh mắt thấy ngoài mấy bình thuốc ra thì còn rất nhiều băng gạc dính máu, cô cũng chẳng thèm quan tâm tới hai kẻ khó hiểu là Bách Lý Mặc và Tống Vô Hà nữa mà kỳ quái hỏi Y Nhân:

"Y Nhân, ai bị thương thế?"

Lời vừa nói ra, ánh mắt của Bách Lý Mặc và Tống Vô Hà liền đồng thời dịch chuyển sang người Y Nhân.

Cả người Y Nhân cứng đờ, vội vàng quỳ xuống, cúi đầu nói:

"Bẩm Thái tử phi, là công công của phòng nuôi ngựa bị thương, Y Nhân vừa mới tới phòng nuôi ngựa cứu người."

"Vị công công kia không sao chứ?"

"Bị thương tuy nặng nhưng chưa đến mức ảnh hưởng tới tính mạng."

Phong Quang nhìn nàng ta nghỉ hoặc:

"Ta cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, ngươi khẩn trương như thế làm gì chứ?"

Y Nhân cẩn thận ngẩng đầu liếc nhìn Bách Lý Mặc một cái:

"Nô tỳ... nô tỳ không khẩn trương, chỉ là vừa rồi va phải Thái tử phi, cho nền... cảm thấy lo lắng trong lòng."

"Yên tâm đi, ta không sao."

Đúng thế, có hẳn hai đại nam nhân đỡ cô rồi, cô có sao mới là lạ ấy? Phong Quang nghĩ tới đây lại cảm thấy tâm tình vô cùng vi diệu.

Cô liếc nhìn Bách Lý Mặc, lại liếc nhìn Tống Vô Hà, mặt không cảm xúc nói tiếp:

"Hai vị, ta rất cảm kích hai người đã cứu ta, nhưng giờ ta đã đứng yên được rồi, có thể buông tay ta ra được chưa?"

Tống Vô Hà "ồ?" một tiếng: thật sự lo lắng, lỡ như ta buông tay ra rồi, chỉ sợ Thái tử phi lại ngã xuống đất thôi."

Quyển 17 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch