Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 143:

Chương 143:





Hoắc Tư Thần hít vào một sợi lông, cái mũi ngứa liền hắt xì liên tục mấy cái.

Hoắc Tư Tước cũng nhíu mày.

Tể Tể thấy vẻ mặt khó chịu của hai người anh trai, bé dùng một bàn tay cầm chiếc bút kia ấn vào cửa kính xe, lại dùng giọng non nớt hung hăng mở miệng.

"Thu về toàn bộ lông đã rụng của mày! Về sau mỗi ngày mày đều phải giật xuống từng sợi lông của mình, sau đó lại lần lượt lắp trở lại! Thiếu một sợi, để bản Tể Tể biết được liền ăn mày một miếng!"

Bút Tiên đang hưng phấn: "......"

Tể Tể đột nhiên hỏi nó: "Mày biết mày có bao nhiêu sợi lông không?"

Bút Tiên: …Có thể là một vạn sợi!

Bé lại hỏi: "Vừa rồi mày đã rơi rụng mất bao nhiêu sợi?"

Bút Tiên: ...... Hiện tại trên thân nó chỉ còn khoảng một phần ba!

Tể Tể: "Sao không nói lời nào, mày không biết đếm à?"

Bút Tiên đang bị dán vào cửa kính liền bay lên, vội vàng gật đầu.

Nó không biết đếm, cho nên không có cách nào đếm, vậy thì mỗi ngày không cần giật xuống rồi lại lắp lại đúng không?

Hoắc Tư Thần kinh ngạc: "Tể Tể, chiếc bút này quá ngu xuẩn, thế mà lại không biết đếm số!"

Bút Tiên: "......"

Ông đây khi còn sống đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh!

Nhưng nó tuyệt đối không thể nói, nếu không sẽ bị lộ và nó sẽ không thể tồn tại trên đời nữa. Hu hu!!

Quỷ đều không thích bị lừa gạt!

Nếu để cho bé biết, đoán chừng bé sẽ trực tiếp nuốt nó!

Bút Tiên dừng lại ở giữa không trung, cũng không dám làm ra một cử động nhỏ.

Tể Tể hiển nhiên không ngờ tới chiếc bút này thế mà lại không biết đếm số, so với bé thì nó còn không bằng, chí ít bé còn nhận biết được chữ phồn thể!

Mặt mũi của Tể Tể tràn đầy ghét bỏ: "Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày đều phải tự học! Chờ cha đưa Tể Tể đi nhà trẻ, mày lại đi theo bản Tể Tể đi nhà trẻ mà bắt đầu học!"

Bút Tiên: ...... Ông đây là nghiên cứu sinh đã tốt nghiệp!

Xe dừng lại, bé nhìn ở trong xe khắp nơi đều là sợi lông, giọng của bé lạnh xuống.

"Thu hết trở về! Chuyện cùng đi nhà trẻ cứ quyết định như vậy đi!"

Bút Tiên: ......

Thân bút lại run lên, nó tức giận!

Nhưng thực lực của nó không bằng bé, nó không thể không ủy khuất mà ở trong xe thu thập các sợi lông do nó quá hưng phấn mà đã làm rụng xuống.

Lúc sợi lông rung lên rụng xuống có bao nhiêu điên cuồng hưng phấn, hiện tại nhặt lông có bao nhiêu hối hận, áp bức và khó chịu!

Sớm biết sẽ như thế này, trước đó nó đã không làm!

Bút Tiên dùng tốc độ nhanh nhất để thu thập sạch sẽ tất cả sợi lông trong xe, Hoắc Tư Cẩn cũng vừa vặn đẩy cửa xe rồi bước xuống xe.

Tể Tể bắt lấy nó đưa vào trong tay Bách Minh Tư: "Anh Minh Tư, cho anh bút nè."

Mặc dù Bách Minh Tư có chút kinh ngạc vì Tể Tể lại đưa chiếc bút này cho mình, nhưng nhìn thấy người phụ nữ mặc sườn xám trên chiếc xe phía trước đã xuống xe, cậu cũng vội đẩy cửa xuống xe.

Sau khi xuống xe Hoắc Tư Tước ôm bé cùng Hoắc Tư Thần đứng cùng một chỗ, nhìn thấy cổng trường ở trước mặt thì hơi kinh ngạc.

"Anh cả, đây không phải là trường học của anh sao?"

Hoắc Tư Cẩn gật đầu, chờ người phụ nữ mặc sườn xám đi vào trong trường mới dẫn theo mấy đứa em trai đi vào.

Bởi vì được nghỉ hè nên trong trường học rất ít người.

Người phụ nữ mặc sườn xám đi đến một tòa nhà được các tấm sắt vây quanh thì dừng lại, bên trên tấm cửa sắt có hai chữ viết thật to "phá dỡ", sau đó vừa gọi điện thoại vừa quẹt thẻ đi vào trong.

Hoắc Tư Cẩn nhìn về phía mấy em trai em gái, liền đi tới ôm bé lên.

"Anh sẽ cùng Tể Tể đi vào, các em chờ ở bên ngoài đi."

Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần gật đầu, Bách Minh Tư lấy ra một lá bùa đưa cho Hoắc Tư Cẩn.

"Anh Tư Cẩn, Tể Tể, chú ý an toàn."

Bé kiêu ngạo vỗ vỗ bộ ngực nhỏ: "Anh Minh Tư yên tâm, Tể Tể sẽ bảo vệ tốt anh cả."

Hoắc Tư Cẩn nhận lấy lá bùa rồi bỏ vào túi, lại cảm giác được bên trong túi có ít tro tàn, lúc này mới nhớ tới lúc trước khi đi nhà ma, Bách Minh Tư đã cho ba anh em không ít bùa, về sau bọn họ bị quỷ tấn công, chắc là khi đó bùa ở trong túi đã có hiệu lực.

"Cảm ơn, các em cũng cẩn thận chú ý."

"Vâng ạ!"

Dặn dò mấy em trai xong, Hoắc Tư Cẩn đi đến trước cổng chính, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ mở cửa.

Rõ ràng là cùng dưới một bầu trời, nhưng khi Hoắc Tư Cẩn bước vào trong cửa thì trong nháy mắt đã cảm giác được rõ ràng không khí chung quanh bỗng nhiên hạ xuống, cũng giống như khi ở trong nhà ma, một luồng không khí lạnh khiếp người đập vào mặt.

Tể Tể đang ngoan ngoãn ghé vào đầu vai của anh cả bỗng nhiên ngẩng đầu lên, một đôi mắt to đen nhánh cẩn thận nhìn chằm chằm phía trước một chút, rồi nhẹ nhàng “a” thành tiếng.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch