Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 145:

Chương 145:





Hoắc Tư Cẩn không nghĩ tới bé mặc dù còn nhỏ, nhưng lại rất tinh tế.

"Trước tiên đi lên lầu 7 đã, anh cả sợ giáo sư Hứa xảy ra chuyện."

Bé một bên gật đầu, một bên dắt tay anh cả đi tới hành lang bên kia.

"Anh cả cũng từng tới nơi này rồi sao?"

Hoắc Tư Cẩn không khỏi bật cười, khuôn mặt lạnh lùng cười khẽ, vô cùng tuấn mỹ mê người.

"Anh cả từng đọc sách ở đây, trước kia tòa nhà này là nhà thí nghiệm, trường học cũng chuẩn bị phá hủy rồi."

Bé nhìn hai bên một chút, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

"Anh cả, tại sao lại muốn dỡ bỏ tòa nhà này vậy? Mặc dù tòa nhà này không còn mới như nhìn thấy ở bên ngoài, nhưng thật ra vẫn còn rất vững chắc mà."

Hoắc Tư Cẩn cũng không biết, chợt nhớ tới trước đó anh ngẫu nhiên nghe được đám bạn cùng phòng lải nhải nói chuyện phiếm.

"Tể Tể, trước đó anh cả nghe người ta nói, bởi vì tòa nhà này có điềm xấu, liên tiếp có mấy bạn học sinh nữ nhảy từ phía trên sân thượng xuống, cho nên trường học mới niêm phong chỗ này, chuẩn bị dỡ bỏ."

Tể Tể liền hỏi: "Là có hai chị gái nhảy xuống sao?"

Hoắc Tư Cẩn cũng không xác định: "Không biết."

Tể Tể lại nói: "Anh cả, Tể Tể biết, là ba người."

Hoắc Tư Cẩn kinh ngạc: "Hả?"

Bé lôi kéo ống tay áo của anh cả, nhắc nhở anh quay đầu lại.

"Anh xem, ba chị kia đều ở đó nha!"

Hoắc Tư Cẩn theo bản năng quay đầu nhìn theo hướng cánh tay em gái chỉ, suýt chút nữa thì muốn nghẹt thở.

Ở bên trên cửa kính của đại sảnh liền thấy ba hình ảnh rất đáng sợ, mấy con quỷ máu me be bét......

May mà từ nhỏ anh đã trầm ổn, lại có lực tự chủ vô cùng tốt, cho nên dù con ngươi đã mở thật lớn, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, cũng không có kêu lên sợ hãi.

Bé còn vỗ tay vui mừng.

"Anh cả thật lợi hại! Ba chị này lúc ngã xuống đều rất thê thảm, hai người trong số họ gần như bẹp nửa cái đầu, trên đầu còn có một mớ đỏ đỏ trắng trắng, còn có một chị là mặt chạm đất trước, con mắt cái mũi cái miệng đều không phân được rõ ràng luôn, vậy mà anh cả một chút cũng không sợ, anh cả dũng cảm hơn chú Cố và anh ba nhiều!"

Hoắc Tư Cẩn: "......"

Tể Tể! Thật ra em không cần phải miêu tả cụ thể như vậy! Anh tự thấy được!

Anh cố gắng duy trì sự trầm ổn của anh cả nhà họ Hoắc, nhưng trên thực thế......

Hoắc Tư Cẩn hít thở thật sâu, để cho giọng của mình nghe thật ổn trọng.

"Tể Tể, ba người bọn họ......"

Tể Tể động động ngón tay, ba con quỷ kia cơ hồ máu thịt be bét không có chỗ nào bình thường hoặc là cái đầu còn nguyên vẹn, nhanh chóng nhẹ nhàng bay tới.

Mỗi một con quỷ đều vô cùng hưng phấn!

Trong đó con quỷ mặt chạm đất trước đã bay quá nhanh, suýt nữa thì đập vào mặt Hoắc Tư Cẩn.

Ngũ quan của Hoắc Tư Cẩn đều muốn vặn vẹo, sắp bị bóp méo rồi!

Nó vội vàng nói lời xin lỗi, lời nói của nó mang theo sự lạnh lẽo và rùng rợn đặc trưng của những con quỷ.

"Ân nhân, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi chính là...... Con mắt bị máu che mất, nghĩ muốn tới gần hơn để thấy rõ khuôn mặt của hai vị ân nhân, miễn cho sau này lại ngộ thương hai vị ân nhân."

Hoắc Tư Cẩn: "......"

****2:

Tâm tình của Hoắc Tư Cẩn vô cùng phức tạp, Tể Tể mở miệng giải thích.

"Anh cả, lời nó nói là sự thật đấy."

Hoắc Tư Cẩn vô thức hỏi lại: "Tể Tể, sao em biết được?"

Chính vì không hiểu vì sao mà bọn họ lại trở thành ân nhân cứu mạng của ba nữ quỷ trông vô cùng thể thảm và khủng khiếp này?

Có phải vừa rồi Tể Tể đã thừa dịp anh không chú ý đã làm ra việc nào đó, phải không?

Tể Tể cười hắc hắc: "Bên trong tòa nhà này có trận pháp, tất cả quỷ quái đi vào trong này rồi thì không thể rời đi, ba chị gái này khi còn sống, chắc là bị mấy con quỷ ở trong này đẩy xuống!"

Ba nữ quỷ một bên chảy ra huyết lệ một bên kích động gật đầu.

"Đúng thế! Cho nên chúng tôi muốn tiêu diệt bọn chúng!"

Khóe miệng Hoắc Tư Cẩn giật giật: "Lâu như vậy rồi, vì sao các người còn không có đi đánh bọn chúng?"

Ba nữ quỷ thê thảm: "Từ trên tầng thượng ngã xuống đã rơi vào cấm chế, chúng tôi đã bị biến thành trói linh, chúng tôi không thể đi ra ngoài, chúng tôi chỉ có thể đi xung quanh cách vị trí chết chừng ba mét, cũng không làm gì được!"

Hoắc Tư Cẩn theo bản năng lên tiếng: "...... Trói linh...... Chẳng phải là có sinh mệnh chết đi thì sẽ có một sinh mệnh mới được sinh ra sao?”

Đừng hỏi anh vì sao lại biết, có một người bạn cùng phòng trong ký túc xá đã từng nói điều này, đây là một người thích xem phim huyền huyễn và đọc những tiểu thuyết giả tưởng siêu nhiên.

Ba nữ quỷ thê thảm đều tỏ vẻ tán thưởng, vẻ mặt của nữ quỷ có khuôn mặt không trọn vẹn càng dọa người hơn.

"Bởi vì có người đã cố ý xếp đặt trận pháp ở chỗ này, vây chúng tôi ở đây."








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch