Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 146:

Chương 146:





Hoắc Tư Cẩn chịu đựng sự khó chịu mà nhìn chằm chằm ba nữ quỷ, nhìn kỹ một chút thì phát hiện trên đầu bọn nó đều hiện ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.

Tể Tể cũng nhìn thấy.

"Kia là...... Bùa chú?"

Bé nhớ rõ anh Minh Tư sẽ dùng đến nó khi đối phó với ma quỷ.

Hoắc Tư Cẩn tự nhiên cũng nghĩ đến chuyện đó.

Anh cố gắng vượt qua chướng ngại tâm lý, thể hiện ra như người không có việc gì, trầm ổn hỏi ba nữ quỷ một số vấn đề.

"Người phụ nữ trước đó tiến vào đây đã đi lên lầu mấy?"

Ba nữ quỷ: "Không biết!"

"Hứa giáo sư có ở chỗ này không?"

Ba nữ quỷ: "Không biết!"

"Nơi này có tất cả bao nhiêu con quỷ?"

Ba nữ quỷ: "Không biết! Số lượng chắc chắn nhiều hơn chúng tôi!"

Hoắc Tư Cẩn: "......"

Sao anh biết số lượng nhiều hơn ba nữ quỷ ở trước mặt?

Lúc anh cả hỏi ba nữ quỷ, Tể Tể đã bắt đầu cảm ứng xung quanh, bé nhắm mắt lại, đem thần hồn bao trọn tòa nhà cao ốc rồi lần lượt cảm nhận.

Bé mở to mắt: "Anh cả, chị gái trước đó đang ở trên tầng cao nhất, đang nói chuyện cùng một bác mặc áo khoác trắng."

Ba nữ quỷ cảm nhận được khí tức dọa người trên người của Tể Tể, vô thức xê dịch về phía sau, thậm chí còn nhanh chóng lau sạch sẽ những vết máu bị nhiễm bẩn ở trên mặt đất.

Khuôn mặt thê thảm không nỡ nhìn, cả mặt và đầu đều đang ở trạng thái bị hư hỏng, không có cách nào cứu vớt, nhưng mặt đất thì có thể lau sạch sẽ. Bé mềm mại trắng trẻo lại đáng yêu như thế, chắc chắn sẽ không thích hoàn cảnh bẩn thỉu khủng bố này.

Gọn gàng sạch sẽ một chút, luôn luôn không sai!

Ba nữ quỷ không biết, sau khi bọn nó lau sạch sẽ vết máu thì trong nháy mắt trên tầng cao nhất, văn phòng ở giữa đã phát ra một tiếng vang.

Người phụ nữ mặc sườn xám đang ngồi sau bàn làm việc, giữa ban ngày mặc một thân quần áo màu đen, bên ngoài còn choàng một chiếc áo choàng cũng màu đen rộng như của người đàn ông, vẻ mặt sợ hãi.

"Đồ giáo sư , sao thế?"

Đồ giáo sư cúi đầu, toàn bộ văn phòng tối đen như mực, rèm cửa dày màu đen khiến cả văn phòng trông vô cùng ngột ngạt và u ám.

Một lúc sau ông ta mới mở miệng, thanh âm khàn khàn và khó chịu.

"Trương Tiểu Chi, cô mang theo thứ gì tiến vào thế?"

Trương Tiểu Chi không rõ ràng cho lắm, lo sợ bất an lại không hiểu gì cả.

"Đồ giáo sư , Tôi...... tôi một mình tiến vào."

Đồ giáo sư chậm rãi ngẩng đầu, trên đầu đội cái mũ màu đen có vành nón rộng, lộ ra một đôi mắt đỏ như máu.

"Ở đại sảnh lầu một có hai người xa lạ đi vào, cô không biết à?"

Trương Tiểu Chi: "Hả?"

Đồ giáo sư bỗng nhiên nổi nóng.

"Chuyện nhỏ như thế mà cô còn làm không xong, cô còn dám vọng tưởng để tôi giúp cô cướp người từ Địa Phủ, cứu em gái của cô!"

Trương Tiểu Chi gật gật đầu: "Đúng vậy, tôi hi vọng Đồ giáo sư có thể giúp đỡ tôi, đừng để em gái tôi đến Địa Phủ, con bé mới mười hai tuổi thôi."

Đồ giáo sư : "......"

Đồ giáo sư lập tức đứng dậy, âm khí nồng nặc như gió lốc nhào về phía Trương Tiểu Chi, trong nháy mắt hất tung cô ta trên mặt đất.

"Đồ giáo sư, hơn một năm nay tôi luôn làm theo yêu cầu của ông giúp ông làm việc, ông không thể trở mặt từ chối!"

Chiếc áo choàng to lớn mà Đồ giáo sư khoác trên người bỗng nhiên đổ ập xuống giống như cây khô héo co quắp trên mặt đất, từ bên trong nhảy ra một con thỏ màu đen to chừng bàn tay.

Con thỏ có một đôi mắt đỏ ngầu, miệng động động nói tiếng người.

"Con thỏ gấp còn cắn người đấy!"

Trương Tiểu Chi không dám tin: "Đồ giáo sư , ông...... ông...... Ông không phải người?"

Con thỏ hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm cô ta: "Ông đây mới không phải nhân loại buồn nôn ghê tởm, ông đây là Thỏ Tiên vừa uy vũ lại dũng mãnh!"

Trương Tiểu Chi nâng lên tay phải của mình, so tay mình với con thỏ tự nhận là Thỏ Tiên kia!

Chỉ như thế này...... Chỉ lớn chừng một bàn tay, còn tự xưng là Thỏ Tiên?

Con thỏ đen: "......"

Cùng lúc đó, cửa phòng làm việc đã bị người đá văng một cách thô bạo, sau đó có một giọng trẻ con vui mừng truyền đến.

"Anh cả, nơi này có một con thỏ đen!"

Trong nháy mắt, hai lỗ tai của con thỏ đen đã dựng thẳng lên, theo bản năng nhảy về phía góc tường để chạy trốn.

Trương Tiểu Chi quay đầu lại, vô cùng kinh ngạc khi thấy Hoắc Tư Cẩn, người trước đó đã gặp ở lầu một của bệnh viện.

"Cậu...... Sao hai người lại ở chỗ này?"

"Không đúng! Sao hai người có thể tới đây được?"

Hoắc Tư Cẩn nhìn lướt qua căn phòng tối đen như mực, anh dựa theo ký ức mà đi đến vị trí của công tắc đèn, nhẹ nhàng nhấn một cái.

Đèn ở trên đỉnh đầu sáng lên, chiếu sáng rực rỡ một cách lạ thường.

Con thỏ đen hung hăng hét lên: "Tắt đi! Tắt đi cho ông! Ông đây thích ban đêm!"

Dứt lời, con thỏ đen vội vàng lao đầu nhảy vào bên trong một góc tường nhỏ.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch