Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 156:

Chương 156:





Trên mặt nó lại biểu hiện ra vẻ đặc biệt kinh hoảng, tội nghiệp mà cầu xin tha thứ.

"Hoắc tiên sinh, tha mạng! Tiểu nhân cũng không dám nữa, tiểu nhân sai rồi, van cầu Hoắc tiên sinh tha cho tiểu nhân lần này......"

"Tiểu nhân thật sự sai rồi......"

......

Quỷ đầu trọc cầu xin nhưng nó vẫn bị Hoắc Trầm Lệnh dùng cây thông cống lôi ra khỏi phòng ngủ chính, sau đó ném vào trong chảo dầu đang sôi.

Quỷ đầu trọc bị chìm trong nước bồn cầu hơn một giờ, lúc này giống như được tắm rửa sạch sẽ trong chảo dầu.

Toàn thân thư sướng!

Hoắc Tư Thần: "Cha, sao con nhìn nó giống như là đang ngâm tắm, trông rất thoải mái nhỉ?"

Hoắc Tư Tước vỗ bả vai của em trai: "Chờ một chút, có thể nó sẽ thay đổi!"

Hoắc Tư Cẩn: "Cha, đây là quỷ mà, chảo dầu vô dụng với nó!"

Hoắc Trầm Lệnh cười một tiếng: "Tể Tể."

Tể Tể cười hắc hắc, tay nhỏ vươn ra.

Bàn tay nhỏ múp míp trắng nõn mở ra, nhẹ nhàng lắc tay phát ra tiếng vang nhỏ.

Ngay sau tiếng vang, đầu ngón tay của bé bùng lên một ngọn lửa màu xanh nhàn nhạt.

Hoắc Tư Cẩn nhìn thấy ngọn lửa xuất hiện trên đầu ngón tay của Tể Tể thì trong nháy mắt đã nhanh chóng lấy ra toàn bộ bùa chú mà trước đó Bách Minh Tư đưa cho anh, dán hết ở bên trên nắp chảo, “bịch” một tiếng đậy nắp lên chảo dầu.

Khi quỷ trọc đầu nhìn thấy bé lấy ra ngọn lửa màu xanh thì nó đã có ý muốn chạy trốn và bắt đầu trở nên sợ hãi.

Nhưng hiện tại nó muốn chạy cũng không kịp.

Nắp nồi rất nhanh đã đậy lại, sau đó truyền đến tiếng kêu gào thê thảm của quỷ trọc đầu.

"A a a!"

“Cửu U Minh Hỏa”. Ngọn lửa chuyên thiêu đốt ma quỷ!

Đứa nhỏ nhân giới này từ đâu lấy được Cửu U Minh Hỏa!

****8:

Sau hai giờ, quỷ đầu trọc trở nên thoi thóp.

Tể Tể dùng cái thìa vớt nó từ trong chảo dầu nóng đang sôi sùng sục lên, thấy quỷ đầu trọc đen thui lại có màu vàng óng xốp giòn.

Chạm thử phần vàng óng như xương cốt đó thì thấy nó vỡ thành bột phấn.

Quỷ đầu trọc: "......"

Người nhà họ Hoắc: "......"

Hoắc Tư Cẩn: "Nó sẽ không cứ thế mà chết chứ?"

Tể Tể nở nụ cười tươi roi rói, lắc đầu: "Không đâu, ngọn lửa này cách một lớp đáy nồi, đốt không chết được! Lâu nhất là mấy chục giây sau nó sẽ lại trở về trạng thái bình thường trước đó."

Quỷ đầu trọc: "......"

"Một!"

"Hai!"

"Ba!"

Vừa đếm xong số ba, Hoắc Tư Thần không dám tin mà mở to mắt.

"Tể Tể, thật sự biến thành viên cầu trước đó kìa."

Tể Tể nhấc cái thìa đang xúc quỷ trọc đầu mang ra ngoài, dùng giọng trẻ con mềm mại hỏi Hoắc Tư Cẩn.

"Anh cả, anh còn cần lễ vật này không? Không muốn thì để Tể Tể đổi cái khác cho anh."

Quỷ đầu trọc nhìn Hoắc Tư Cẩn giống như thấy được cứu tinh.

Tiếng bé vang lên: "Không được lên tiếng!"

Quỷ đầu trọc chuẩn bị cầu cứu: "......"

Hoắc Tư Cẩn nhìn ra quỷ đầu trọc đã rất sợ hãi, sự e ngại đối với bé đã trở nên khắc cốt ghi tâm, ăn vào xương máu nên cười một tiếng nói.

"Trước cứ giữ lại đi! Dù sao biết sai mà thay đổi thì cũng tốt!"

Quỷ đầu trọc bỗng nhiên òa khóc: "...... Đúng...... đúng đúng......"

Tể Tể nhìn anh cả đồng ý tiếp tục giữ lại, liền không quản nó nữa.

Nhưng vì để phòng ngừa vạn nhất, bé vẫn hạ một đạo cấm chế ở trên thân của quỷ trọc đầu này.

Đương nhiên là quỷ đầu trọc và Hoắc Tư Cẩn không biết điều đó.

Giày vò mấy tiếng thì trời đã hừng sáng.

Hoắc Trầm Lệnh nghĩ đến công việc tối hôm qua còn chưa có xử lý xong, ông cùng bọn nhỏ chào một tiếng rồi về thư phòng đi xử lý công việc.

Trước khi đi lên còn dặn dò ba cậu con trai.

"Các con là anh, phải chiếu cố Tể Tể thật tốt, biết chưa?"

Ba anh em nhà họ Hoắc: "Cha yên tâm."

Từ khi Tể Tể tới thì dường như bọn họ càng được Tể Tể bảo vệ nhiều hơn thì phải.

Có chút tổn thương lòng tự tôn nha!

Vì để tìm về sự tự tôn, ba người anh trai đã thương lượng, quyết định mang bé ra ngoài nhìn xem thế giới bên ngoài.

Dù sao trước đó Tể Tể chính là cô nhi, mà nhà họ Hoắc lại là thế gia đứng đầu của Hoa Hạ.

Chờ mấy người giúp việc làm điểm tâm xong, bọn họ ăn uống no đủ liền mang theo Tể Tể đi ra ngoài.

Ba anh em vừa mở cửa ra thì nhìn thấy bên ngoài toàn là màu hồng, còn bày ra thành các loại tạo hình đáng yêu trên mặt đường, hai bên mé đường đều là bồn hoa màu hồng, nhìn mà hoa cả mắt.

Dù biết La quản gia sẽ dựa theo ý mình mà đưa công nhân đến tu sửa đường thêm một lần nữa, nhưng khi Hoắc Tư Cẩn nhìn thấy trong mắt toàn là màu hồng, khóe miệng cũng không nhịn được mà giật giật.

Hoắc Tư Thần: "Ôi trời ơi! Cái quỷ gì thế này?"

Hoắc Tư Tước: "La quản gia bị úng não rồi à?"

Người trong cuộc, Hoắc Tư Cẩn: "......"

Tể Tể ba tuổi rưỡi đã nhìn quen mấy màu tối đen, màu vàng kim, màu đỏ sẫm hoặc màu xanh lét ở dưới Địa Phủ, bây giờ được thấy cả một khu vườn đều là màu hồng, bé vô cùng kinh ngạc và thán phục.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch