Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 157:

Chương 157:





"Oa!"

Hoắc Tư Thần lại còn phụ họa: "Oa! Quá xấu!"

Tể Tể quay đầu: "Hả? Anh ba, đây không phải rất xinh đẹp sao?"

Hoắc Tư Thần: "Cái này...... Xinh đẹp? Màu trắng với màu đen dễ nhìn hơn nhỉ?"

Tể Tể lắc đầu: "Anh ba, Tể Tể thích màu hồng! Màu hồng rất xinh đẹp!"

Hoắc Tư Thần: "...... Bóng hồng, cổng vòm hồng, chậu hoa màu hồng, tất cả đều màu hồng thì cũng còn có thể chấp nhận được, chính là mặt đường này cũng là màu hồng...... liệu có quá......"

Bé thích ghê gớm: "Thật xinh đẹp! Tể Tể muốn đi cảm ơn La quản gia!"

Nói xong thì Tể Tể chạy đi như một cơn gió.

Hoắc Tư Thần quay đầu nhìn hai người anh trai: "Bây giờ thẩm mỹ của cha đã vặn vẹo tới mức này rồi sao?"

Hoắc Tư Tước vỗ trán: "Quan trọng là Tể Tể thích!"

Hoắc Tư Cẩn chột dạ, nhưng biểu hiện lại đặc biệt trầm ổn.

Tể Tể thích, cha chắc chắn sẽ đồng ý.

"Chắc là vậy!"

Lúc ba anh em còn đang cảm khái thì đã thấy Tể Tể lại chạy về như một cơn gió.

Còn vô cùng vui vẻ, tung tăng nhảy nhót, dây buộc tóc nhỏ trên đầu cũng lắc lư lắc lư lên xuống theo nhịp nhảy của bé.

Còn một đoạn nữa là đi tới chỗ của bọn họ thì nghe thấy âm thanh đang rất vui sướng của bé truyền vào trong lỗ tai.

"Anh cả, anh hai, anh ba, La quản gia nói, còn có thể biến toàn bộ trang viên thành màu hồng! Thật xinh đẹp, Tể Tể rất thích!"

Ba anh em nhà họ Hoắc tưởng tượng một chút, trang viên nhà họ hoắc xa hoa lộng lẫy, hiện tại mang kiểu dáng Châu Âu cổ điển, sau khi biến thành màu hồng thì sẽ có dáng vẻ như thế nào…...

Ba khuôn mặt đồng thời co giật khóe miệng.

Hoắc Tư Cẩn nhanh chóng nháy mắt với hai người em trai.

Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần đều hiểu.

Thế là Hoắc Tư Thần khó khăn lên tiếng: "Tể Tể, chẳng lẽ màu trắng đen không dễ nhìn sao?"

Tể Tể chạy tới nơi mà không thở gấp chút nào, giọng của bé vẫn rất vui sướng.

"Đẹp mắt! Tể Tể nhìn mãi cũng không chán nha! Màu hồng đẹp mắt! A, màu đỏ tươi cũng đẹp mắt! màu xanh lam cũng đẹp!"

Hoắc Tư Tước cố gắng tranh thủ: "Kỳ thật màu xám cũng không tệ nhỉ?"

Bé lắc đầu: "Không bằng màu đỏ tươi chói sáng, không bằng màu xanh lam nhẹ nhàng khoan khoái, không bằng màu hồng xinh đẹp!"

Hoắc Tư Cẩn trực tiếp từ bỏ.

"Tể Tể nói cái gì thì chính là cái đó!"

Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần cùng nhau nhìn sang.

Cái này thật là quá đáng nha!

Bé vui vẻ nhào vào trong ngực Hoắc Tư Cẩn.

"Biết ngay anh cả sẽ thích mà, vừa rồi ở đằng kia, La quản gia nói anh cả thích màu hồng, cho nên mới đem mặt đường đều đổi thành màu hồng!"

Hoắc Tư Cẩn: "Anh thích màu hồng?"

Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần mở to con ngươi, trong mắt đều là không dám tin.

Bé thì mở to mắt ra nhìn anh: "Anh cả không thích màu hồng sao?"

Khuôn mặt nhỏ bày ra biểu cảm nếu anh cả không thích màu hồng, bé sẽ rất rất rất thất vọng.

Hoắc Tư Cẩn: "...... Đúng vậy! Anh cả thích màu hồng nhất!"

Tể Tể lần nữa hoan hô vui vẻ: "Quá tốt rồi, Tể Tể cũng thích màu hồng!"

Hoắc Tư Cẩn: "......"

Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần: "......"

Anh cả thật thông suốt!

Thì ra là như vậy!

Bởi vì anh cả cùng Tể Tể đều thích màu hồng, cho nên cả buổi trưa bé đều đặc biệt thích dính ở bên người anh cả.

Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần nhìn bé ôm cánh tay của anh cả mà nũng nịu, thỉnh thoảng còn thơm anh cả một cái, đều sắp thành hũ giấm chua hết rồi.

Mãi cho đến khi đến câu lạc bộ tư nhân, Hoắc Tư Cẩn gặp được người quen, cùng tiến lên chào hỏi, Hoắc Tư Thần mới nhanh tay ôm Tể Tể vào trong lồng ngực của mình.

Đồng thời quay lại nhìn anh hai của mình, Hoắc Tư Tước đã chậm một bước mà bỏ lỡ cơ hội bế Tể Tể.

Hoắc Tư Tước “a” một tiếng, sau đó xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhiều thịt của bé rồi dẫn đầu đi vào phòng.

Hoắc Tư Thần vô cùng đắc ý.

"Tể Tể, kỳ thật anh ba cũng thích màu hồng."

Tể Tể kinh ngạc: "Thật ạ?"

Hoắc Tư Thần: "Anh ba lừa Tể Tể lần nào chưa?"

Bé lắc đầu, ôm cổ anh ba từ từ nhìn thẳng vào gương mặt của anh ba.

"Anh ba sẽ không lừa gạt Tể Tể, Tể Tể tin tưởng anh ba nhất."

Hoắc Tư Thần hài lòng ôm bé đi vào phòng đã đặt từ trước, sau đó thì bị tình huống trong phòng làm cho giật mình.

Tể Tể trượt xuống khỏi vòng tay của anh ba như ngựa hoang bỏ chạy, “xoạt” một cái từ trong ngực anh ba chạy thẳng vào trong phòng.

Phòng riêng sang trọng ban đầu đã trở thành không gian nhỏ màu hồng, ghế sô pha màu hồng, bàn màu hồng, ngay cả bó hoa trên bàn cũng là hoa hồng màu hồng.

Nhưng làm cho Tể Tể thích nhất là anh hai đang mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài lại mặc chiếc áo vest màu hồng, đẹp đến mức người người oán trách.

"Anh hai, anh hai thật đẹp, Tể Tể rất thích anh!"

Tể Tể nói xong, liền chui vào trong ngực anh hai.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch