Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 158:

Chương 158:





Hoắc Tư Thần: "......"

****9:

Hoắc Tư Thần đứng ở cửa trừng đôi mắt to mà lên án Hoắc Tư Tước.

"Anh chuẩn bị từ khi nào thế?"

Ôm Tể Tể trong ngực mình, Hoắc Tư Tước cười đến thỏa mãn, nhướng lông mày nhìn em trai đang tức giận của mình.

"Tất nhiên là nhìn thấy lúc đi ở trên đường rồi."

Hoắc Tư Thần: "Hả?"

Hoắc Tư Tước: "Chỉ cần chúng ta nói muốn thì những người làm công đều có thể làm, nhưng dù sao cũng phải cho người ta thời gian chuẩn bị, không phải sao?"

Hoắc Tư Thần: "......"

Được rồi!

Anh hai nói hay lắm, có đạo lý!

Hoắc Tư Tước dạy em trai: "Tư Thần, lần sau em nhớ nhìn xa trông rộng một chút! Nếu không, Tể Tể đã ở trong tay em rồi vẫn có thể chạy mất."

Hoắc Tư Thần: "......"

Tim đau!

Bé nhìn anh hai, lại nhìn anh ba.

Thấy anh ba giống như sắp khóc, bé vội vàng từ trong ngực anh hai chui ra ngoài chạy đến bên người anh ba, nắm chặt tay anh ba dắt cậu đi vào trong.

"Anh ba, thật xin lỗi, Tể Tể không phải muốn vứt bỏ anh, vừa rồi Tể Tể chỉ quá vui mà thôi, anh ba, anh đừng khóc có được không?"

Hoắc Tư Thần: "......"

Cậu muốn khóc hồi nào?

Không đúng!

Hiện tại cậu nhất định phải khóc!

Nhìn đi, không phải bé đã chạy tới đây rồi sao?

Nhưng cậu không khóc được, thế là bạn nhỏ Hoắc Tư Thần đã véo lên trên đùi mình mấy cái.

"A….!"

Bé nhìn không rõ ràng cho lắm, nghiêng đầu nhìn anh ba mà lo lắng.

"Anh ba?"

Hoắc Tư Thần bắt đầu diễn.

"Hu hu hu...... Tể Tể, vừa rồi em bỏ mặc anh ba tự mình chạy đi, làm trái tim anh ba thật đau, hu hu hu......"

Bé mới có ba tuổi rưỡi còn chưa đi nhà trẻ làm sao biết anh ba học tiểu học đang nói láo?

Bé thật có lỗi rồi.

Thế là vội vàng ôm lấy cánh tay của anh ba, dùng giọng trẻ con nũng nịu.

"Anh ba, thật xin lỗi, về sau Tể Tể sẽ không bỏ rơi anh ba."

Hoắc Tư Thần thuận thế mà nói: "Tể Tể thích những thứ màu hồng còn nhiều hơn thích anh ba sao?"

Tể Tể lắc đầu: "Làm sao có thể chứ? Tể Tể thích anh ba nhất."

Nghĩ đến anh hai cũng ở đây, bé lại lập tức bổ sung.

"Còn có anh hai, anh cả cùng cha nữa! Tể Tể thích tất cả người nhà của mình!"

Hoắc Tư Thần đột nhiên cảm giác được cái véo vừa rồi là đáng giá.

Mà Hoắc Tư Tước đang mặc một thân âu phục màu hồng ngồi ở trong phòng, lau mắt mà nhìn em trai ngốc nhà mình.

Khá lắm!

IQ ngày càng cao nha!

Hoắc Tư Tước một bên cười giống hồ ly, một bên gọi bé rồi mang theo em trai ngốc đi vào phòng.

"Mau tới đây, bên này có rất nhiều đồ ăn, anh hai lột cho Tể Tể quả vải, vừa to vừa ngọt, mau tới đây nếm thử."

Bé sợ anh ba lại khóc, vội lôi kéo anh ba đi vào cùng.

"Anh ba, chúng ta cùng đi vào ăn vải."

Hoắc Tư Thần cười hắc hắc không ngừng: "Được nha! Rất hiếm khi được anh hai tự tay lột vải cho ăn! Cảm ơn Tể Tể."

Bé cũng cười hắc hắc: "Không cần cảm ơn, anh ba muốn cảm ơn thì đến cảm ơn anh hai, là anh hai lột nha."

Hoắc Tư Thần cười tủm tỉm gật đầu: "Ừm! Vậy em cám ơn anh hai!"

Hoắc Tư Tước: "......"

Nhóc con láu cá!

Đây là em trai ngốc bỗng nhiên được đả thông hai mạch Nhâm Đốc à?

Tự nhiên lại trở nên thông minh là chuyện gì xảy ra nhỉ?

Ba anh em ở trong phòng vui chơi ăn uống chờ Hoắc Tư Cẩn tới, đến lúc chờ được Hoắc Tư Cẩn đẩy cửa tiến vào thì phía sau lại mang theo thêm bốn người khác nữa.

Lại là Vương Ngọc Linh, Hứa Dao cùng Hoắc An An, còn có một bé gái khác khoảng bốn năm tuổi.

Tể Tể một mực cúi đầu ăn, dù trong phòng bỗng nhiên trở nên đặc biệt yên tĩnh, cũng không có ảnh hưởng đến bé.

Ngược lại là Hoắc Tư Thần bỗng nhiên đứng lên: "Các người đến đây làm cái gì?"

Hoắc Tư Tước cười lên tiếng: "Tư Thần, em nói chuyện cùng thím hai như thế à?"

Không đợi Vương Ngọc Linh phát tác, Hoắc Tư Tước ôm Tể Tể đứng lên, mỉm cười nói chuyện cùng Vương Ngọc Linh.

"Thím hai, thím đây là mang An An đến câu lạc bộ chơi à?"

Vương Ngọc Linh là đặc biệt đến đây để tìm Minh Tể Tể, đương nhiên sẽ không thừa nhận.

"Chủ yếu là mang An An đến để nói lời xin lỗi, còn có cảm ơn Tể Tể nữa."

Nói xong còn không quên làm khó dễ Hoắc Tư Thần: "Vẫn là Tư Cẩn, Tư Tước hiểu chuyện, nhìn thấy thím còn biết chào hỏi, không giống Tư Thần, trong mắt chưa từng có người thím này."

Hoắc Tư Thần là đứa trẻ có tính tình dễ nổi nóng, lúc chuẩn bị phát tác thì Hoắc Tư Tước lại lên tiếng trước.

Mặc dù đang cười, nhưng đáy mắt cậu rất lạnh lùng.

"Thím nói đùa, nếu như trong mắt Tư Thần không có thím, sợ là thím cũng không thể an ổn sinh hoạt nhiều năm như vậy ở nhà cũ."

Ngụ ý chính là tự mình biết lấy, nếu để Tư Thần thật sự nháo ra chuyện thì Vương Ngọc Linh sẽ không có một ngày nào tốt lành.

Vương Ngọc Linh: "......"








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch