Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 194:

Chương 194:





Tể Tể là con gái ruột của Minh Vương, Tể Tể nói ngày mai chú hai đi ra ngoài sẽ gặp họa sát thân, thì nhất định sẽ có.

Ánh mắt của Hoắc Tư Lâm lóe lên, trong nháy mắt đã hiểu ông nội, bà nội còn có cha vì sao lại muốn ngày mai đi đón An An.

An An nhất định có vấn đề.

Anh đứng lên: "Cha, ngày mai con sẽ đi đón An An."

Anh vừa mới dứt lời, bé phát hiện vận khí quanh người anh Tư Lâm cũng thay đổi.

Mi tâm rất nhanh hiện lên vẻ lo lắng, càng ngày càng nhiều, thời gian trôi qua ấn đường của anh Tư Lâm cũng biến thành màu đen giống chú hai.

Tể Tể lắc đầu: "Ngày mai anh Tư Lâm cũng không thể ra cửa, bằng không thì cũng có họa sát thân."

Hoắc Tư Lâm: "......"

Hoắc Tư Cẩn đứng lên: "Tể Tể, vậy để anh đi được không?"

Bé nhìn một cái, lắc đầu.

"Cũng không được! Khoảng cách quá xa, nằm ngoài tầm tay của em, anh cả không chết nhưng cũng sẽ bị thương!"

Chết thì không chết được, nhưng bị thương Tể Tể cũng rất đau lòng.

Ông nội Hoắc híp híp mắt, nhìn Tể Tể trong ngực.

"Tể Tể, vậy ngày mai ông nội có thể đi ra ngoài không?"

Bé nghiêng đầu nhìn một chút: "Trước mắt thì có thể đi ra ngoài."

Ông nội Hoắc mím môi: "Vậy nếu như ngày mai ông nội đi đón chị An An của cháu thì sao?"

Ấn đường của ông nội Hoắc bỗng nhiên bắt đầu biến thành màu đen, bé quả quyết lắc đầu.

"Không được! Sẽ có họa sát thân!"

Đến lúc này, ông nội Hoắc cùng tất cả những người ở đây làm gì còn có ai mà không hiểu.

Hoắc An An không chỉ có vấn đề, mà còn là vấn đề rất nghiêm trọng.

Nhưng càng có vấn đề, thì bọn họ càng muốn đi tìm.

Tể Tể nhẹ nhàng tổng kết: "Chỗ của chị An An chắc là có người đang dùng thuật pháp, chỉ cần người nào đi tìm chị ấy thì đều sẽ có họa sát thân, không chết cũng bị thương. Nhưng mà Tể Tể không sợ, Tể Tể có thể đi đón chị ấy."

Ông bà nội Hoắc và Hoắc Trầm Huy lập tức lắc đầu: "Không được! Vậy quá nguy hiểm!"

Tể Tể nhẹ giọng an ủi: "...... Ông bà nội và chú hai yên tâm, Tể Tể sẽ nương tay với họ."

Ông bà nội Hoắc và Hoắc Trầm Huy: "......"

Không phải!

Ý của bọn họ là lo lắng cho Tể Tể mà!

****9:

Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước cùng với Hoắc Tư Thần một giây sau đã hiểu ý của Tể Tể, biết ông bà nội và chú hai đã hiểu lầm Tể Tể, ba người nhịn không được mà cười rộ lên.

Hoắc Tư Thần giơ cằm lên cao đầy đắc ý: "Ông bà nội và chú hai cứ yên tâm, Tể Tể mà đi thì chỉ có thể là thiên quân vạn mã!"

Ông bà nội Hoắc và Hoắc Trầm Huy: "......"

Ba người còn muốn nói thêm, nhưng nhìn Tể Tể nho nhỏ lại làm ra dáng vẻ giống như một người lớn, non nớt lại đáng yêu bỗng nhiên không hiểu sao lại tin phục.

Có lẽ bọn họ nên tin tưởng Tể Tể!

Dù sao thì nhờ có Tể Tể đến đây nên bọn họ mới một lần nữa tự chủ được ý nghĩ của mình.

Tể Tể rất đặc biệt, nhất định cũng rất giỏi, rất mạnh mẽ.

Ông nội Hoắc gật đầu: "Được, vậy ngày mai để......"

Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần ba anh em cùng đồng thanh nói: "Chúng cháu sẽ cùng đi với Tể Tể!"

Hoắc Tư Lâm cũng đi theo: "Anh cũng đi!"

Hoắc Trầm Huy: "Vậy chú cũng đi, dù sao mấy đứa đều còn nhỏ, có một số việc vẫn cần người lớn ra mặt, nhất là Tể Tể chỉ mới có ba tuổi rưỡi."

Bà nội Hoắc có chút lo lắng: "Không phải Tể Tể mới vừa nói ngày mai mấy đứa mà đi ra ngoài thì sẽ có họa sát thân sao?"

Nhẹ thì bị thương, nặng thì mất mạng, đây cũng không phải là chuyện đùa.

Mạng người chỉ có một, đây đều là người thân cốt nhục của bà, một chút cũng không dám chủ quan.

Tể Tể cười hắc hắc: "Không có việc gì, không có việc gì, chỉ cần ở cùng Tể Tể, Tể Tể có thể bảo vệ tất cả mọi người. Cho dù ông bà nội cùng đi, Tể Tể cũng có thể bảo vệ tốt ông bà nội."

Ông nội Hoắc và bà nội Hoắc đồng thời sửng sốt.

Hoắc Trầm Huy dứt khoát đưa ra quyết định: "Cha mẹ ở nhà chờ tin tức, ngày mai con và Tể Tể cùng mấy đứa nhỏ sẽ đi tới Vận Thành đón An An."

Mọi chuyện vừa quyết định xong thì cơm tối vừa vặn được bưng lên bàn.

Hoắc Tư Cẩn nhận được điện thoại của cha ruột.

"Tối hôm nay cha phải tăng ca, con nhớ chăm sóc tốt cho mấy đứa em trai em gái."

Đối với cha ruột một năm ba trăm năm sáu mươi lăm ngày thì có ba trăm sáu mươi ngày bận rộn, Hoắc Tư Cẩn cũng đã thành thói quen.

"Con đã biết, cha nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe."

Hoắc Trầm Lệnh luôn hờ hững, nghe vậy trong lòng cũng mềm nhũn ra.

"Cha biết, vất vả cho con rồi."

Hoắc Tư Cẩn cầm điện thoại bờ môi đã mím thành một đường thẳng, trái tim cũng đập nhanh hơn.

Nếu là lúc trước, cha tuyệt đối sẽ không nói thêm nửa chữ.

Thậm chí cũng sẽ không gọi điện thoại nói cho người trong nhà biết hôm nay mình tăng ca không trở về nhà, tất cả đều do trợ lý bên người cha hỗ trợ truyền đạt thông tin.

Tình cảm gia đình, cha con, anh so với hai đứa em trai lớn hơn rất nhiều cũng thấy được rõ ràng.

Hiện tại mẹ không có ở đây, cha lại thay đổi trở nên tốt hơn.

Tâm tình Hoắc Tư Cẩn trở nên phức tạp, nhưng nghĩ tới hình ảnh lưu niệm mẹ để lại thì lập tức trở nên nhẹ nhõm, thoải mái.

Khóe miệng nở một nụ cười, giọng nói cũng dịu đi.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch