Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 195:

Chương 195:





"Không vất cả, con là anh, chăm sóc em trai em gái là chuyện nên làm."

Anh nghe được đầu bên kia điện thoại, cha của anh Hoắc Trầm Lệnh cho tới bây giờ luôn lạnh lùng thờ ơ, người nắm quyền điều hành Hoắc thị bỗng nhiên nói ra năm chữ.

"Tư Cẩn, thật xin lỗi."

Trái tim đột nhiên bị một bàn tay vô hình nắm chặt, thậm chí anh còn vô thức nín thở.

Đầu óc có chút bối rối, anh luôn luôn lạnh lùng trầm ổn cũng nhanh chóng nghe thấy giọng nói của chính mình vang lên.

"Cha, ngày mai chúng con sẽ cùng chú hai đi Vận Thành đón An An."

Bên kia đầu điện thoại, giọng của Hoắc Trầm Lệnh bỗng nhiên tăng cao: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Hoắc Tư Cẩn nhanh chóng giải thích một lần, nhưng không có nói tới thân phận của Tể Tể.

Không đợi cha nói chuyện, Hoắc Tư Cẩn đã bổ sung thêm.

"Cha đừng lo lắng, Tể Tể rất ngoan, cũng rất hiểu chuyện, không phải con nói mạnh miệng nhưng mà chúng con chỉ đi đón An An trở về nhà thôi."

Hoắc Trầm Lệnh tất nhiên không yên lòng.

Nhưng cũng nghe ra được con trai không muốn ông phải bận tâm.

Lần đầu tiên trong đời ông cảm thấy do dự.

"Tư Cẩn, cha......"

Hoắc Tư Cẩn cười cười, anh rủ mắt xuống, giọng nói rất nhu hòa, cùng với người trước kia luôn hờ hững giống như hai người.

"Cha, cha cứ thử tin tưởng chúng con một lần đi!"

Rốt cuộc Hoắc Trầm Lệnh nói không nên lời.

Một hồi lâu, giọng nói lo lắng của cha Hoắc mới truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.

"Được! Cha tin tưởng các con, có việc gì thì trực tiếp gọi điện thoại cho cha, nhớ kỹ phải nghe lời chú hai."

Hoắc Tư Cẩn thả lỏng, tay bất tri bất giác cầm thật chặt điện thoại, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong, cuối cùng trên khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng đã bị nụ cười từng chút từng chút một xâm chiếm, cười đến rực rỡ.

"Vâng, cha."

"Gửi tin nhắn cho cha trước khi lên máy bay."

"Dạ, cha."

"Xuống máy bay cũng thông báo một tiếng."

"Vâng ạ."

"Nếu như có thể, đến lúc đó lại gửi video cho cha!"

Hoắc Tư Thần trực tiếp đoạt lấy điện thoại của anh trai đang nói chuyện mãi không dừng.

"Anh, tất cả mọi người đang chờ anh ăn cơm đấy!"

Nói xong cũng không nhìn điện thoại là đang trò chuyện cùng ai, lập tức tắt màn hình.

Bên đầu kia của điện thoại Hoắc Trầm Lệnh nghe được câu nói của con trai cả: "Anh đang gọi điện thoại cùng cha mà."

Giọng con trai út truyền tới: "Em tin anh chắc! Cha gì chứ? Không nói thì không mở miệng, cần mở miệng thì hoặc là “ừ” hoặc là “được”, nhưng giọng điệu không giống nhau!"

Hoắc Trầm Lệnh vẫn chưa tắt điện thoại: "......"

Thì ra ở trong mắt các con, ông là một người cha như thế .

Ông nhịn không được mà nhớ lại, sau đó nghe được giọng nói nhẹ nhàng đáng yêu của Tể Tể từ bên kia điện thoại truyền đến.

"Anh cả, là cha sao? Cha lúc nào trở về? Chúng ta có cần chừa cơm cho cha không?"

Giọng nói mềm mại ngọt ngào của Tể Tể từ điện thoại truyền đến, xuyên qua màng nhĩ dần dần hòa vào máu rồi đi đến trái tim.

Ông chợt nhớ đến dáng vẻ dịu dàng của vợ khi nói muốn có con gái.

Khóe miệng bất tri bất giác chậm rãi cong lên.

Mãi cho đến khi trợ lý Giang Lâm đẩy cửa đi vào, Hoắc Trầm Lệnh mới thu lại nụ cười trên mặt, trong nháy mắt đã biến thành lành lùng hờ hững, người khác chớ tới gần, người cầm quyền của Hoắc thị.

Giang Lâm biết chắc là ông chủ đang trò chuyện cùng tiểu thư Tể Tể, chờ ông chủ nhìn đến anh thì mới mở miệng.

"Ông chủ, còn ba phút nữa là bắt đầu mở hội nghị."

Hoắc Trầm Lệnh gật đầu, cúp máy, mặt không cảm xúc đi ra khỏi văn phòng.

Lúc đi đến bên người Giang Lâm thì ông lạnh lùng phân phó.

"Chọn ra mười vệ sĩ có bản lĩnh tốt nhất, năng lực phát hiện và chống trinh sát tốt nhất trong số các vệ sĩ, ngày mai để bọn họ chờ ở sân bay, cùng đám người Tư Cẩn đi Vận Thành."

Giang Lâm vội vàng gật đầu: "Vâng! Tôi sẽ lập tức đi làm."

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong Hoắc Trầm Huy mang theo năm đứa trẻ đi thẳng đến sân bay.

Giá trị nhan sắc quá cao, lại còn có một đứa nhỏ trắng trẻo mũm mĩm đi cùng, trên đường đi đã thu hút rất nhiều ánh mắt của người xung quanh.

Hoắc Trầm Huy vốn định chờ ở đại sảnh, nhìn thấy xung quanh như thế liền quyết định mang theo năm đứa bé đi tới phòng VIP.

Bọn họ vừa mới tiến vào phòng VIP, Tể Tể được chú hai đặt ở trên ghế sofa nhanh chóng đứng lên, nện bước nhỏ lật đật đi mở cửa.

Hoắc Tư Lâm vội hỏi bé: "Tể Tể, em định làm gì thế?"

Tể Tể chỉ chỉ bên ngoài: "Bên ngoài kia có mấy chú rất kỳ lạ, Tể Tể muốn nhìn một chút."

Trong nháy mắt mấy người Hoắc Trầm Huy đã trở nên cảnh giác: "Chú kỳ quái, chỗ nào?"

Bé kéo cửa ra, Hoắc Trầm Huy ôm bé đứng ở cửa nhìn ra phía ngoài.

"Tể Tể, ở đâu vậy cháu?"

Bé giơ bàn tay nhỏ lên: "Đều không thấy nữa rồi."

Hoắc Tư Thần yếu ớt lên tiếng: "Tể Tể, có phải em lại nhìn thấy quỷ rồi không?"

Bé vội vàng lắc đầu: "Không phải không phải, mấy chú kia là người, không phải quỷ."

Hoắc Tư Tước nhíu mày: "Tể Tể có biết là mấy người không?"

Hoắc Tư Thần nói thẳng: "Anh hai, anh quên rồi sao, Tể Tể không biết đếm số."

Bé liền giải thích: "Tể Tể biết đếm số, vừa rồi Tể Tể thấy bảy người, còn có năm người khác cách khá xa, đưa lưng về phía Tể Tể, Tể Tể không thấy rõ khuôn mặt của bọn họ."








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch