Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 196:

Chương 196:





Hoắc Trầm Huy: "Cho nên tổng cộng là mười hai người."

Tể Tể nghiêm túc gật đầu: “Dạ."

Hoắc Tư Cẩn bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, xoa xoa cái đầu nhỏ của Tể Tể.

"Để anh cả đi xem một chút."

****0:

Trong sảnh chờ, đám vệ sĩ nhìn thấy cậu Tư Cẩn đi ra, bọn họ bình tĩnh ngồi hoặc đứng hoặc gọi điện thoại, làm như không có gì.

Nhưng trong đó có một vệ sĩ đã phát hiện cách bọn họ không xa có một người đàn ông trẻ tuổi ánh mắt lấp lóe, thỉnh thoảng lại liếc trộm cậu chủ ở bên kia.

Hai vệ sĩ đang đứng dựa vào nhau liếc nhìn lẫn nhau một cái, sau đó có một người gật đầu, đi về phía thanh niên cách đó không xa.

Có rất nhiều người đi lại trong phòng chờ, trong đó cũng có nhiều trẻ em.

Vệ sĩ tùy ý đi qua, rất tự nhiên, cho nên cũng không có làm cho Hoắc Tư Cẩn chú ý.

Chỉ là khi thấy vệ sĩ quay đầu kéo quần áo một chút, lộ ra một ký hiệu hình ngọn lửa ở dưới cổ gần sát bả vai, con ngươi Hoắc Tư Cẩn co lại.

Nếu như anh nhớ không lầm, các nhân viên trong công ty vệ sĩ của cha đều là lính đặc chủng đã giải nghệ, trên người đều sẽ có ký hiệu này.

Hoắc Tư Cẩn chỉ hơi ngạc nhiên một chút, khuôn mặt lạnh lùng của anh nhịn không được mà nhẹ nhàng cười lên.

Cha vẫn là không yên lòng, cho nên đã an bài người tới bảo vệ bọn họ?

Chuyện này cũng nằm trong dự liệu của anh.

Hoắc Tư Cẩn nhìn hướng đi của người vệ sĩ kia là hướng tới một người đàn ông khác, có khả năng đây cũng là một trong mấy người vệ sĩ, ý cười trong đáy mắt càng sâu.

Tể Tể nói tất cả có mười hai chú kỳ lạ, cho nên chắc là cha đã an bài mười hai người vệ sĩ.

Sau khi xác nhận thân phận của đối phương xong, thấy những vệ sĩ đó không nhìn vào phòng chờ VIP khi anh đi ra. Hoắc Tư Cẩn phán đoán những người vệ sĩ kia là được cha phân phó, không muốn để cho bọn họ phát hiện ra.

Hoắc Tư Cẩn thu hồi tầm mắt, quay người đi trở về, rất nhanh đã đi trở vào phòng chờ VIP.

Hoắc Trầm Huy nhíu mày: "Thế nào rồi cháu?"

Hoắc Tư Cẩn mặt mày khó có được ôn nhu: "Là cha an bài vệ sĩ ạ."

Hoắc Trầm Huy sửng sốt một chút, lại nhịn không được cười lên.

"Cha cháu lo lắng sẽ xảy ra chuyện, cho nên đã lặng lẽ an bài người tới bảo vệ các cháu."

Hoắc Tư Tước bổ sung: "Chú, là bảo vệ chúng ta."

Hoắc Trầm Huy bật cười, vội vàng đổi giọng: "Đúng đúng đúng! Là bảo vệ chúng ta."

Hoắc Tư Thần gãi gãi trán: "Anh, tối qua anh thật sự nói chuyện cùng cha qua điện thoại à?"

Hoắc Tư Cẩn búng một cái vào trán của em trai: "Chứ em nghĩ là ai?"

Hoắc Tư Thần cười hắc hắc: "Em còn tưởng là chị dâu tương lai cơ đấy!"

Hoắc Tư Cẩn: "......"

Tể Tể nhìn chằm chằm anh cả: "Anh cả, chị dâu đang ở đâu?"

Hoắc Tư Cẩn trầm mặc, sau đó nhìn bé nghiêm túc giải thích.

"...... Không biết, anh cả vẫn còn đi học, học sinh thì nên học tập cho giỏi, không thể yêu đương sớm."

Hoắc Tư Tước nhận ra được điểm quan trọng trong câu nói của anh trai, lập tức bổ sung.

"Cho nên, sau này Tể Tể đi học, cũng phải học tập cho giỏi, mỗi ngày đều chịu khó tiến bộ, có biết chưa?"

Cái đầu nhỏ của Tể Tể gật gật như gà mổ thóc, đôi mắt to trong veo, đẹp đến nỗi Hoắc Tư Tước có chút xấu hổ vì suy nghĩ nhất thời của mình.

Chủ yếu là vì Tể Tể còn quá nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu, hiện tại nói đến vấn đề tình cảm, có phải là quá sớm rồi không?

Hoắc Tư Cẩn có lập trường kiên định, đã nhìn thấu sự do dự của em trai, anh hạ giọng nói thì thầm cùng em mình.

"Thừa dịp còn chưa hiểu gì thì phải thấm nhuần tư tưởng, chờ hiểu rồi mới định hướng thì đã quá trễ."

Hoắc Tư Thần nhìn hai người anh trai đang nói thì thầm, cậu tò mò tiến tới.

"Anh cả, anh hai, các anh đang nói cái gì đó?"

Hoắc Trầm Huy nghe hiểu lời nói của hai đứa cháu trai nhưng chỉ cười không nói gì, bên cạnh Hoắc Tư Lâm cũng mím môi cười, hiển nhiên cũng đoán được hai đứa em họ muốn nói cái gì.

Tể Tể ngọt ngào mở miệng, lặp lại lời anh cả một lần.

"Thừa dịp còn chưa hiểu gì thì phải thấm nhuần tư tưởng, chờ hiểu rồi mới định hướng thì đã quá trễ."

Lặp lại lời nói xong, bé chớp chớp đôi mắt to đen bóng nhìn chằm chằm hai người anh trai.

"Anh cả, anh hai muốn cho Tể Tể thấm nhuần cái gì nha?"

Hoắc Tư Cẩn: "......"

Hoắc Tư Tước: "......"

Bọn họ nói nhỏ như vậy mà Tể Tể vẫn nghe được?

Được rồi!

Không hổ là con gái ruột của Minh Vương!

Ngược lại là Hoắc Tư Thần, lôi kéo tay Tể Tể an ủi bé.

"Tể Tể đừng để ý tới hai anh ấy, mấy người lớn như họ nói chuyện có đôi khi rất khó hiểu, có thể là đang nói về vấn đề khoa học!"

Tể Tể “a” một tiếng, còn muốn hỏi thêm, lại bị Hoắc Tư Thần đang buồn chán lôi kéo đi chơi.

"Tể Tể, hơn mười phút nữa mới lên máy bay, chúng ta cùng nhau chơi trò chơi đi."

Nhìn anh ba ấn mở cửa sổ trò chơi, bé hơi chần chờ.

"Nhưng mà Tể Tể chỉ chơi được trò nối hình nha."

Hoắc Tư Thần ôm bé vào trong ngực, để bé ngồi trên chân của mình.

"Không sao, anh ba có trang bị, không sợ thua!"

Ngoại trừ chơi trò chơi, lúc này làm gì có lý do khác để có thể ôm Tể Tể chứ.

Nhất định phải chơi trò chơi!








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch