Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mộc Hương Ký

Chương 13: Người Mẹ Vợ Đáng Sợ

Chương 13: Người Mẹ Vợ Đáng Sợ



Sáng sớm khi trời còn chưa hửng, trong viện đã có tiếng chim sẻ hót líu lo.

Bạch Mộc Hương rất thích nghe tiếng chim sẻ kêu. Thuở nhỏ, nàng sinh trưởng ở thôn quê, nơi ấy không có gì nhiều, chỉ có chim sẻ là nhiều nhất. Chúng thường thức giấc trước khi trời hửng sáng, líu ríu ồn ào khiến người ta không thể ngủ lại một giấc nồng trọn vẹn. Khi ấy, Bạch Mộc Hương phiền nhất những tiểu vật đáng ghét này. Về sau, khi nàng đến huyện thành, phủ thành để buôn bán, ở trong căn nhà thuê, nàng mới phát hiện chim sẻ trong thành ít đến đáng thương. Cho dù có tiếng kêu vào ban ngày, chúng cũng không thể sôi động náo nhiệt bằng lũ chim chóc nơi thôn dã. Bởi vậy, Bạch Mộc Hương liền tha thứ cho những lũ chim chóc ồn ào khiến nàng không thể ngủ thẳng giấc khi hồi hương.

Kể từ khi Bạch Mộc Hương trở về, trong viện tĩnh lặng hơn nhiều. Nàng buổi sáng theo thường lệ đến chỗ Bùi thái thái thỉnh an. Theo thương thế của Bùi Như Ngọc chuyển biến tốt đẹp, tính tình của Bùi thái thái cũng trở nên ôn hòa hơn. Bà ấy đại khái cũng thật sự lười nói nhiều với Bạch Mộc Hương, chỉ cần biết rằng nhi tử dần dần hồi phục, bà ấy cũng không còn nổi giận với Bạch Mộc Hương nữa. Dù sao, Bạch Mộc Hương một chút cũng không chịu chịu thiệt, nói chuyện có thể khiến người ta nghẹn họng. Bùi thái thái, vì muốn giữ cho tâm trí mình được khỏe mạnh, vẫn tiếp tục đối xử lạnh nhạt xa cách với Bạch Mộc Hương như trước.

Bạch Mộc Hương cũng thích cách thức chung sống như vậy.

Từ chỗ Bùi lão phu nhân ngồi lại một lát, Bạch Mộc Hương liền lấy danh nghĩa chăm sóc Bùi trạng nguyên mà trở về viện của mình. Bùi Như Ngọc đang dùng điểm tâm, ăn xong điểm tâm, hắn liền lệnh Quan Quan lấy sách đến đọc, có thể phân tán sự chú ý khỏi cơn đau.

Bạch Mộc Hương tại trong đình viện chẳng biết đang làm gì, Bùi Như Ngọc có thể nghe được tiếng nàng “Hắc hắc ha ha”. Bùi Như Ngọc đưa mắt hỏi ý, Quan Quan khẽ khàng bẩm báo: “Đại nãi nãi tìm được một quyển sách luyện quyền trong thư phòng của thiếu gia, nàng đang luyện quyền đó ạ.”

Bùi Như Ngọc: ...

Bạch Mộc Hương chính là người có thể tự mình tìm niềm vui như vậy. Nghe nói Bạch Mộc Hương có việc buôn bán bên ngoài, bất quá, phụ nữ Bùi gia không thể lúc nào cũng ra ngoài, Bùi gia Đại nãi nãi cũng không thể tự mình đứng quầy lo liệu buôn bán, nên Bạch Mộc Hương hiện tại cũng rất ít khi đòi ra cửa.

Bùi Như Ngọc nghĩ, có lẽ, cuộc hôn nhân này của bọn hắn đích thực là vô cùng không thích hợp. Quả thật hắn không thích sự thô tục của Bạch Mộc Hương, có lẽ Bạch Mộc Hương từ nhỏ sinh hoạt trong hoàn cảnh như thế, nên nàng tự mình không nhận ra sự thô tục ấy. Nàng ở Bùi gia không hòa hợp, sống cũng không vui vẻ.

Ta vừa gặp bất hạnh, nữ nhân này liền đến thương lượng chuyện hòa ly, rõ ràng là hoàn toàn không có tình nghĩa với ta mà.

Nghĩ đến tình cảnh của tự thân, Bùi Như Ngọc không khỏi lo lắng trong lòng. Hắn làm những việc mình nên làm, nói những lời mình nên nói. Có lẽ đối với nhà quyền mưu, hắn làm như vậy thật là ngu xuẩn, thế nhưng nếu như hắn không làm như vậy, hắn sẽ cảm thấy hổ thẹn trong lòng.

Bây giờ, chức quan của hắn đã bị bãi miễn, chỉ còn là một bình dân tầm thường, càng không còn là tôn bối xuất chúng nhất của Bùi gia. Nếu như Bạch Mộc Hương không nguyện ý ở lại Bùi gia, ta hoặc là nên trả lại nàng sự tự do. Ta đích thực đã có người khác trong lòng.

Bất quá, cũng không cần vội vã.

Nghe tiếng “Hắc hắc ha ha” của Bạch Mộc Hương từ bên ngoài, Bùi Như Ngọc không khỏi cảm thấy buồn cười. Ít nhất, hãy đợi Bạch Mộc Hương học xong quyền cước, cũng đợi thương thế của ta lành lặn rồi hãy nói.

Hôm nay trong nhà đến vị khách mà Bùi Như Ngọc không thích nhất, Vị khách ấy chính là nhạc mẫu trên danh nghĩa của hắn, mẹ của Bạch Mộc Hương, Lý Hồng Mai.

Lý Hồng Mai quả thực là một yêu quái chợ búa, tập hợp sự tham lam, thô bỉ của một nhân vật cực phẩm vào một thân. Dù so sánh với nàng nương Lý Hồng Mai, Bạch Mộc Hương cũng trở nên đặc biệt động lòng người.

Trái ngược với việc Bùi Như Ngọc không chào đón nhạc mẫu, nhạc mẫu đối với Bùi Như Ngọc lại vô cùng đón chào. Nàng gặp ai cũng phải khen con rể trạng nguyên của mình, thường xuyên còn muốn sang đây thăm khuê nữ và con rể. Chỉ cần con rể ở nhà, nàng nhất định phải ở trước mặt biểu lộ sự tán thưởng và ca ngợi đối với con rể. Lời nói nhiều nhất chính là: “Tướng mạo con rể của ta đây, quả là độc nhất vô nhị.”

Có trời mới biết, Bùi Như Ngọc bình sinh ghét nhất việc người khác đánh giá tướng mạo của hắn.

“Ai nha uy, đây là thế nào, đây là thế nào, ta làm sao nghe nói con rể tốt của ta bị bệnh!” Giọng nói ngân nga như hát hí khúc của Lý Hồng Mai truyền đến trong phòng. Bùi Như Ngọc lập tức ra hiệu bằng ánh mắt với Quan Quan. Không đợi Quan Quan ra ngoài ngăn lại Lý Hồng Mai, hai mẹ con Lý Hồng Mai đã đẩy cửa bước vào. Bùi Như Ngọc nhanh như chớp đem sách giấu vào trong chăn, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch