Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mộc Hương Ký

Chương 14: Người Mẹ Vợ Đáng Sợ

Chương 14: Người Mẹ Vợ Đáng Sợ



Bạch Mộc Hương thấy Bùi Như Ngọc đang ngủ, vội vàng hạ giọng, ra hiệu giữ im lặng với nàng nương, rồi lôi kéo nàng nương đi ra ngoài. Lý Hồng Mai rướn cổ lên cũng chỉ nhìn thấy gương mặt vẫn còn hơi tím xanh của Bùi con rể, lập tức đau lòng không thôi. Nàng nghĩ tiến lên nhìn kỹ hơn, nhưng thấy con rể đang ngủ say, vẫn là cùng khuê nữ đi ra ngoài.

Mùa xuân khí hậu tốt nhất, hai mẹ con ngồi trò chuyện trong viện.

Tiểu Tài bưng lên trà, bánh ngọt và hoa quả. Lý Hồng Mai nhỏ giọng hỏi: “Đây là thế nào, không phải nói bị bệnh sao, làm sao trên mặt còn mang vết thương vậy?”

“Khi vào triều bị bệ hạ đánh, không biết hắn đã làm việc gì đắc tội bệ hạ.” Bạch Mộc Hương nói qua loa: “Nương mấy ngày nay người thế nào rồi?”

“Có thể thế nào chứ, rất tốt. Việc buôn bán ở cửa hàng cũng bận rộn. Vừa sang xuân, phàm những nhà có tiền đều muốn may mấy món áo xuân.” Lý Hồng Mai sau khi trượng phu mất, vốn muốn tái giá, nhưng mãi không tìm được người đàn ông vừa ý trong lòng, nên chuyện nàng đi tái giá cứ thế mà trì hoãn lại. Nhất là khi khuê nữ đột nhiên trở nên thông minh lanh lợi, đã chỉnh đốn lại toàn bộ gia sản bị trượng phu bán sạch, về sau trong nhà có nha hoàn, bà tử để sai sử. Thế là, yêu cầu đối với đối tượng tái hôn của nàng lập tức cao hơn ba bậc, khiến Lý Hồng Mai hiện tại vẫn còn thủ tiết.

Người trong thôn đều nói, xưa kia nhìn nàng không giống người có thể giữ mình trong sạch, không ngờ lại là một người trinh liệt. Ai, nỗi khổ không có đối tượng tái hôn phù hợp, những người ấy làm sao có thể thấu hiểu đây.

Về sau khuê nữ gả vào Bùi gia, nàng liền theo tới kinh thành. Bùi gia vốn đã mời nàng ở lại Bùi gia, nhưng nàng ở mấy ngày liền không muốn nữa. Phải nhìn sắc mặt người khác để ăn uống, thật không tự nhiên! Nàng dứt khoát đến cửa hàng của mình giúp quản lý buôn bán, trong nhà lại có hai bộc cũ hầu hạ. Ngày tháng của Lý Hồng Mai trôi qua không cần phải nói là sung sướng thế nào. Chỉ nhìn khí sắc tốt, lông mày rạng rỡ, má hồng đào của nàng, liền biết nàng có cuộc sống thư sướng hài lòng.

Lý Hồng Mai cầm hạt dưa cắn, quan tâm hỏi: “Con rể đã đắc tội Hoàng đế sao? Vậy chức quan của hắn thế nào rồi?”

“Cái này ai mà biết được, dù sao mấy ngày nay hắn đều ở nhà dưỡng thương.”

“Ai, tên sai vặt mà đắc tội chủ nhà, về sau cũng khó mà nói được.” Lý Hồng Mai vừa cắn hạt dưa vừa nhỏ giọng hỏi khuê nữ: “Mấy ngày nay con ở đây thế nào rồi, hạ nhân nhà hắn không có làm càn chứ?”

Nếu ở Bùi gia tốt đẹp, Lý Hồng Mai đã không đến nỗi phải từ bỏ mà ra ngoài ở riêng. Đương nhiên, không chối từ việc ra ngoài, nàng cũng không biết mỗi ngày ra ngoài quản lý buôn bán lại có ý nghĩa như vậy. Lý Hồng Mai chủ yếu là lo lắng cho khuê nữ, nàng dưới gối chỉ có một khuê nữ này, nửa đời sau phải trông cậy vào khuê nữ đó. Lại nói, con nhà ai thì nhà ấy xót xa. Muốn Lý Hồng Mai nói, cái nhà Bùi gia cao môn đại hộ này, đúng là có chút xu nịnh, xem thường các nàng từ nông thôn đến.

“Ta có thể để người khác khi dễ sao!” Bạch Mộc Hương nhướn mày. Nàng ở đâu cũng sống tốt. “Nương, người buổi trưa cùng ta ăn cơm, ta sẽ bảo nhà bếp làm món gà thần tiên nương thích.”

“Được.”

Bạch Mộc Hương phân phó một câu, Tiểu Tài đi phòng bếp truyền lời. Buổi trưa quả nhiên đều là những món ăn hai mẹ con thích. Lý Hồng Mai thấy cả bàn đồ ăn liền cười, lặng lẽ nói với khuê nữ: “Được. Ta thấy bây giờ con đã có tiếng nói rồi.” Lúc trước, khuê nữ nàng muốn ăn món thịt hầm, nhà bếp đều hết sức khước từ, khiến khuê nữ nàng nổi giận, một mạch cáo trạng đến trước mặt Bùi lão gia tử, toàn bộ đám hạ nhân xu nịnh này mới xem như trung thực. Bây giờ muốn gì được nấy, có thể thấy khuê nữ nàng không bị khi dễ.

“Nương, người dùng bữa đi.”

Nàng gắp một miếng đùi gà lớn cho nương, nương lại gắp cho khuê nữ miếng thịt kho tàu hầm mềm nhừ thơm ngọt. Hai mẹ con cứ thế dùng cơm gạo tẻ thơm nức, rất vui vẻ dùng bữa.

Đáng thương Bùi Như Ngọc, bởi vì nhạc mẫu giá lâm, hắn sợ đến nỗi không dám gọi bữa trưa. Nếu như hắn ăn cơm trưa, nhạc mẫu biết hắn tỉnh dậy, nhất định sẽ tiến vào hỏi han ân cần hắn. Hắn cùng vị nhạc mẫu này vô cùng khó giao lưu, vẫn là đợi nhạc mẫu rời đi rồi hắn hãy ăn cơm.

Thế là, Bùi trạng nguyên đói bụng từ sáng đến tối, đợi đến khi nhạc mẫu cáo từ, hắn mới mệt mỏi lệnh người dọn cơm.

Bạch Mộc Hương đưa nương nàng về viện, gặp bà tử nhà bếp bưng hộp cơm đến, liền hỏi Quan Quan, người đang nhận lấy hộp cơm: “Bùi Như Ngọc tỉnh rồi sao?”

“Đại gia vừa tỉnh.”

Bạch Mộc Hương đảo mắt hai lần, trong lòng tự nhủ: thật chẳng có tiền đồ gì. Nếu Bùi Như Ngọc về sau còn dám đắc tội nàng, nàng liền đem nương nàng đón đến ở cùng, để Bùi Như Ngọc mở mang kiến thức về sự lợi hại của nương nàng!





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch