Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 103: Không thấy mặt trời

Chương 103: Không thấy mặt trời




Dịch: Quăn Quăn

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Đêm đó, là một đêm làm cho lòng người kinh hãi.

Nhưng không chỉ như vậy, một đêm này lại dài dằng dặc.

Trong biệt viện, Lê Vân Tư mở mắt, nhìn sắc trời bên ngoài màn cửa.

Trời chưa sáng.

Chẳng lẽ mặt trời vẫn chưa mọc sao?

Nếu là như bình thường, hiện tại sắc trời hẳn là đã sáng rõ, kể cả mây đen có nồng đậm bao phủ, cũng không có khả năng u ám như thế này.

Không khí đục ngầu, gió thổi rất lâu cũng không thể tiêu tán, sự tình phát sinh đêm qua nàng đã biết được, chỉ là nàng chưa từng đi ra khỏi viện này, chỉ phân phó một đội quân vệ tiến vào. . .

"Tiểu thư, bên ngoài đã loạn thành một đoàn, bầu trời mãi không thấy ánh sáng, lại có một đám người dụng ý khó dò tụ tập dưới đài tế tổ, đang tiến hành khiển trách với ngài! Trời ạ, quân vệ của ngài đã chạy tới đó rồi, chỉ có ngài quan tâm chết sống của dân chúng, thế mà bọn chúng lại muốn đem tất cả tội lỗi đẩy lên trên người ngài." Sương nhi oán giận nói.

Lê Vân Tư không nói một lời, nàng chỉ nhìn chăm chú lên bầu trời, ảm đạm như thế, cho dù là nhật thực xảy ra, cũng không duy trì trong thời gian dài như vậy, đến tột cùng là thứ gì thay đổi càn khôn để đêm đen kéo dài mãi.

Nàng không ra ngoài, chỉ lẳng lặng dưỡng thương.

"Tiểu thư, cô. . . Chúc Minh Lãng công tử đã chuyển vào trong phủ, để ngài ấy sống trong viện gần đây nhất sao?" Sương nhi dò hỏi.

"Đem căn phòng ở Tả đình dọn dẹp đi." Lê Vân Tư nói.

"A? ? Đó không phải là ở cùng tiểu viện với tiểu thư sao, tuy rằng hai căn phòng vẫn cách nhau bởi Trung đình, nhưng mà sao tiểu thư lại để một nam nhân ở gần mình như vậy được. . ." Sương nhi kinh ngạc nói.

Lê Vân Tư không trả lời, nàng rất mệt mỏi, tựa hồ ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có bao nhiêu, cũng có lẽ nàng đang suy tư, căn bản không muốn nói lại lần thứ hai.

Sương nhi hiểu rõ tiểu thư nhà mình không phải loại tiểu thư khuê các do do dự dự kia, nghe nàng nói, liền làm theo.

Sương nhi vội vội vàng vàng đi thu thập, đem phòng bên trái của đình viện dọn dẹp, đồng thời trong lòng cũng suy nghĩ, có nên lắp thêm một cánh cửa ở Trung đình và Tả đình hay không, trong đêm tự nàng sẽ bảo vệ tốt cánh cửa này, miễn cho có chuyện gì không hay xảy ra.

Chúc Minh Lãng chuyển vào phòng trong Tả đình, Phương Niệm Niệm rất nhanh đã thân thiết với Sương nhi, hai nữ tử dường như luôn có chuyện nói mãi không hết, luôn luôn thấy các nàng ngồi giữa hai đình cười nói nhẹ nhàng với nhau. . .

Lê Vân Tư không ra khỏi phòng.

Chúc Minh Lãng cũng chỉ đi vào bên trong hậu sơn khi cần huấn luyện rồng.

Trời vẫn không có chút ánh sáng, đã đến ngày thứ tư, dị tượng này làm cho toàn bộ Tổ Long thành bang càng thêm khủng hoảng, càng ngày càng nhiều người nhìn lên trời bắt đầu trắng trợn tuôn ra những lời độc địa.

Những lời lẽ đó không có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn đều chỉ thẳng hướng Lê Vân Tư.

"Lê Vân Tư đúng là thứ sao chổi, đi đến chỗ nào là chiến hỏa kéo tới chỗ đấy, Thần thạch từ trên trời rơi xuống, trực tiếp đâm thẳng vào Tổ Long Thành, không phải là trời cao đang thông báo cho con dân Tổ Long chúng ta phải diệt hung thần tà tinh này sao, nếu không chúng ta sẽ vĩnh viễn không còn được thấy nhật nguyệt càn khôn! !"

"Hành vi tàn bạo của Lê Vân Tư làm trời xanh phẫn nộ, Thần Đô trừng phạt con dân của nàng, các ngươi vẫn còn ngu muội đi theo như vậy, nàng ta nên cảm thấy xấu hổ mà tự vẫn tạ tội, nếu không sẽ còn có Thiên Hỏa trừng phạt!"

Trong ngoài Thành bang đã hoàn toàn đại loạn.

Trời cao không thấy ánh sáng, đêm đen che đậy đại địa, vốn cho rằng sắp tới mùa xuân, bình nguyên Ly Xuyên sẽ lại trở nên màu mỡ một lần nữa, nhưng ánh mặt trời dường như đã bị thương thiên lấy đi, dù đi ra bên ngoài bình nguyên Ly Xuyên, cũng chỉ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng mờ mờ.

Không có ánh nắng, không có thu hoạch, không có thu hoạch cũng không thể chăn nuôi gia súc, nếu tai họa này vẫn kéo dài đến hết mùa xuân, thiên hạ tất loạn!

Tế tự.

Tế thiên.

Sám hối.

Cầu nguyện.

Mọi pháp sự đều đã làm, nhưng đều không có tác dụng gì.

Thời gian dần trôi qua, mọi người bị vô số ngôn luận dẫn đạo dần dần tin tưởng biện pháp giải quyết duy nhất.

Trừng phạt!

Trừng phạt kẻ cầm đầu!

Nàng ta là kẻ nhấc lên chiến hỏa khắp mọi nơi, nàng ta tham lam vô độ, nhiều lần xâm chiếm cương thổ của người khác, mọi người bắt đầu tin tưởng nàng giấy lên chiến tranh cũng không phải vì thủ hộ cương thổ, cũng không phải vì muốn Tổ Long thành bang lớn mạnh hơn, vẻn vẹn chỉ vì nàng muốn thỏa mãn sát tính tàn bạo của mình!

"Tiểu thư, càng ngày càng nhiều người bắt đầu khiển trách ngài, thậm chí mỗi ngày đều có người tụ tập dưới đài tế tổ kêu gọi thảo phạt, còn nói những lời ô uế dơ bẩn, hiện tại trên tay ngài nắm trọng binh, vì sao không chém những kẻ hồ ngôn loạn ngữ kia!" Sương nhi sốt ruột.

Tình thế càng ngày càng bất lợi.

Bầu trời mãi không xuất hiện ánh sáng, lửa giận trong dân chúng đốt càng mạnh!

"Trời sinh dị tượng, không phải chuyện con người có thể khống chế, lửa giận cũng cần phát tiết, cuối cùng sẽ có người phải chịu ngàn người chỉ trỏ, bọn họ cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều do ta gây ra, vậy thì tùy họ đi." Lê Vân Tư lãnh đạm nói.

"Thiên Phạt thế nhân, thế nhân không hận trời, lại muốn để ngài chịu tội thay, đây là cái đạo lý gì, nếu bọn họ có năng lực thì hãy xé rách màn đêm này đi, một đám hèn nhát, một đám dân đen, khi ngài vì Tổ Long thành bang mà đổ xuống bao nhiêu công lao thì bọn họ thì ngồi mát ăn bát vàng, bọn họ may mắn nhờ có ngài mà không phải chịu nỗi khổ chiến hỏa, nhưng lại chưa bao giờ có một chút cảm kích với ngài, những thành bang dám oán trách ngài cũng là chấp nhận được, nhưng vì sao Tổ Long Thành bang này cũng làm như thế!" Sương nhi đỏ ngầu cả mắt.

Lê Vân Tư thừa nhận được nhục mạ bậc này, nhưng Sương nhi nhìn thấy một đám người bên ngoài luôn mồm nói lời chỉ trích cùng thảo phạt, cảm thấy không đáng thay Lê Vân Tư.

Thiên tai, vì sao lại oán người?

Oán một người ngày ngày lăn lộn chém giết trên chiến trường, luôn cố gắng không để chiến hỏa lan tràn đến Tổ Long thành bang?

Con người trên thế giới đều như vậy sao!

Vậy tội gì phải bảo vệ đám người này! !

"Thế nhân đều như vậy, không cần oán hận bọn họ làm gì." Lê Vân Tư an ủi Sương nhi sắp bị tức khóc một tiếng.

Nói xong câu đó, chợt Lê Vân Tư nhìn thấy một thân ảnh đứng ở ngoài đình, dáng người thẳng tắp, tinh khôi tuấn lãng, cặp mắt kia không còn tản mạn nhu hòa giống như lúc trước mà trở nên thâm thúy trầm ổn mấy phần.

"Không phải người làm." Chúc Minh Lãng đi tới, mở miệng nói với Lê Vân Tư.

"Phải, đây là thiên mệnh." Lê Vân Tư nhẹ gật đầu.

Thế gian này, có lẽ có thần phàm cường giả có thể gọi ra thiên hỏa đâm vào Thành bang, nhưng tuyệt đối không có người có thể làm cho bầu trời chìm trong Vĩnh Dạ! !

Mới đầu Chúc Minh Lãng dị thường phẫn nộ, bởi vì hết thảy tựa như là mưu đồ đã ấp ủ từ lâu chỉ để biến Lê Vân Tư từ một nữ võ Thần huy hoàng trên đỉnh cao biến thành một ác sát tà tinh.

Nhưng đây không phải là Thiên Hỏa do con người cố ý tạo ra, Vĩnh Dạ cũng không phải người nào đó thần thông quảng đại gây nên.

Là do ách nạn thiên tai, đem Lê Vân Tư vốn đã trong tình thế bốn bề thọ địch đẩy đến vực sâu vạn trượng!

"Còn bao nhiêu thời gian?" Chúc Minh Lãng dò hỏi.

"Trời mãi cũng không sáng, sao tiểu thư biết được!" Sương nhi có chút tức giận nói.

"Khoảng bảy ngày sau, mỗi một ngày đều có thể đến." Lê Vân Tư trả lời Chúc Minh Lãng nói.

"Bảy ngày. . . Hẳn là đủ rồi. Nàng an tâm dưỡng thương, không có ai có thể bước vào đình viện này nửa bước." Chúc Minh Lãng nói.

"Ừm."

Sương nhi ở một bên, lại hoàn toàn nghe không hiểu Lê Vân Tư và Chúc Minh Lãng đang nói chuyện gì.

Đến cùng là thời gian gì, lại có kẻ nào muốn xông vào viện này, nơi này chính là Lê gia hoàng viện, chẳng lẽ lại là đám ô hợp kia có can đảm dám tới thảo phạt nữ quân? ?

Trước đó rõ ràng Chúc Minh Lãng chưa từng nói chuyện với tiểu thư, nhưng có vẻ như hắn đều biết mọi chuyện rồi?

Vì sao giữa bọn họ phảng phất như luôn tồn tại một loại ăn ý nào đó mình vĩnh viễn không thể chạm đến.

Có phải sắp xảy ra đại sự gì đó hay không? ?

"Đông đông đông!"

Có người gõ cửa viện, mặt mũi Sương nhi tràn đầy nghi hoặc, có chút thất thần, một lát sau mới phản ứng được vội vàng nhanh chóng đi ra cửa xem có ai tới.

Nàng xách váy chạy, vội vàng chạy đến trước viện.

Một lát sau, nàng lại nắm chặt váy, vội vàng trở lại bên cạnh Lê Vân Tư.

"Tiểu thư, Tông Cung Đỗ Thành đến, gia chủ hi vọng ngài đến đại điện, nếu không sẽ có chút thất lễ." Sương nhi thấp giọng nói.

Lê Vân Tư đang định mở miệng nói chuyện, bên Tả đình lại truyền đến một tiếng hô to.

"Không cần, nói với kẻ truyền lời, tiểu thư đang ngưng thần dưỡng thương, không tiện ra mặt trong bất luận buổi nghị sự nào, không gặp bất kỳ khách nhân nào." Thanh âm Chúc Minh Lãng truyền đến.

Sương nhi nhìn tường trắng bên kia, rõ ràng khoảng cách khá xa, sao hắn lại nghe thấy? ?

"Cứ làm theo lời hắn nói." Lê Vân Tư nói.

"Vâng, vâng." Sương nhi gật đầu, lại xách váy chạy ra tiền viện, tựa hồ cảm thấy tiểu thư và cô gia đều không coi Tông Cung ra gì, thấy mình cũng không cần thiết phải vội vàng như thế.

Thế là đi không được bao xa, nàng lại buông làn váy xuống, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, từ từ đi ra tiền viện truyền lời cho người tới.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch