Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 102: Thiên dị biến [Cầu kim phiếu, cầu đề cử!!!! ]

Chương 102: Thiên dị biến [Cầu kim phiếu, cầu đề cử!!!! ]




Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Suy nghĩ một chút, hắn có thể dẫn Phương Niệm Niệm đi theo, nàng có thể giúp mình đi tìm nguyên liệu thức ăn mà mình cần, thậm chí là một vài vật liệu cường hóa cấp thấp, đến lúc đó có thể để nàng ta phân biệt, dù sao nàng cũng hiểu rõ khẩu vị và thuộc tính của ba con rồng nhà mình.

Đương nhiên, trước mặt người khác, Chúc Minh Lãng sẽ không để nàng quá thân cận với mình, lần này đi theo Lê Vân Tư sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, không thể để Phương Niệm Niệm bị cuốn vào.

"Ta mới không thèm làm tiểu nha hoàn đâu!"

"Tiểu quản gia, địa vị rất cao đấy."

"Ta gặp một vài người Mục Long Sư, đa số đều có đại đoàn đội, thậm chí là có cả một tòa thành, một gia tộc làm chỗ dựa, vì sao ngươi lại nghèo nàn như vậy?" Phương Niệm Niệm dò hỏi.

"Chẳng phải ta đang từ từ thành lập chuyện này sao, ngươi muốn vào nhóm, thì chính là nguyên lão của Mục Long Sư ta, nắm giữ mọi quyền hành về thức ăn cho rồng!" Chúc Minh Lãng nói.

"Vừa nghe qua, có cảm giác rất uy vũ nhỉ." Phương Niệm Niệm nói.

"Vậy ngươi đồng ý không?" Chúc Minh Lãng nở nụ cười, hắn biết mấy ngày gần đây tiểu nha đầu này đã bị ủy khuất, nên nói vài lời khen ngợi để trấn an nàng một chút.

"Ta cũng không phải là vì ngươi, ta chỉ vì yêu thích Tiểu Bạch Khởi và Đại Hắc ngốc nghếch thôi!" Phương Niệm Niệm trịnh trọng nói rõ.

"Ta nói trước nhé, nếu ngươi làm không tốt, ta vẫn là sẽ mời người tài giỏi khác." Chúc Minh Lãng nói.

"Hừ, cho dù đến một nơi xa lạ, thì chuyện mua thức ăn cho rồng cũng chỉ là mua thức ăn mà thôi, chẳng có gì khó!" Phương Niệm Niệm nói vô cùng tự tin.

Chúc Minh Lãng không nói gì nữa.

Trong đồ ăn của rồng, có rất nhiều thứ chỉ có nông dân và người trên núi mới hái được, bản thân Mục Long Sư ngoại trừ dùng tiền để mua ra, thì trên cơ bản không có cách nào có được.

Cho nên Mục Long Sư càng có nhiều rồng, thì bên cạnh hắn thường sẽ có một đội ngũ lớn, có người chuyên môn phụ trách nguyên liệu thức ăn cho rồng, có người phụ trách mua sắm, có người chăn nuôi ấu linh, có người phụ trách quản lý tài vật mua bán, có người đi khắp nơi các thành trấn để thu thuế, có người thì đi tìm người ủy thác và bổ nhiệm...

Đương nhiên, trên cơ bản đây đều là những vấn đề sau khi có được năm sáu con rồng, hiện tại Chúc Minh Lãng chỉ có ba con rồng, thuê một tiểu quản gia, là mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Nước sông trong xanh, ánh đèn nhấp nháy như con thuyền lắc lư trong màn đêm xinh đẹp, mùa đông đã qua lâu, các nữ nhân ở Tổ Long thành đều mặc vải vóc có màu sắc rực rỡ, ngược lại đã trở thành khung cảnh lãng mạn nhất ở phố đèn ven sông này.

Có dè dặt, có hoạt bát, tự nhiên hào phóng, quyến rủ phong tình, xinh đẹp yêu kiều...

Mua một chiếc hoa đăng cầu nguyện, chấp bút viết xuống những lời kỳ vọng ở trong lòng mà chưa bao giờ thổ lộ với ai, rồi thả vào dòng sông để nó cuốn trôi đi thật xa cùng với ngọn hoa đăng sáng rực rỡ đó, cuối cùng ai sẽ nhặt được hoa đăng của mình, có lẽ là Hà Thủy Nữ Thần khéo hiểu lòng người, cũng có thể là nam nhi hạ lưu không hiểu phong tình, có lẽ nó vẫn chưa cập bến, cũng giống như mình không tìm kiếm được người trong lòng...

Mỗi một hoa đăng trên sông, đều sẽ chảy xuôi theo dòng nước, dưới ánh đèn phản chiếu đóa hoa nở rộ thuộc về giấc mộng nhỏ của mình, nguyện vọng của vạn dân là gì?

Điều làm người ta suy ngẫm nhất chính là, mỗi một nguyện vọng đều khác nhau.

Chúc Minh Lãng nhìn hoa đăng trên sông, cũng dần dần bị cuốn vào trong đó, cho dù hắn đã nhìn qua thế giới càng phồn hoa hơn, nhưng e là cũng không có được một phần yên tĩnh và cảnh đẹp đầy ngưỡng mộ như trước mắt này...

Lê Vân Tư không muốn đại quân thiết giáp dừng lại, có phải chính là vì muốn bảo vệ sự ổn định nhỏ bé trong trần thế này không?

Mua một chiếc hoa đăng, Chúc Minh Lãng cũng viết lời ước của mình.

"Ngươi viết gì vậy?" Phương Niệm Niệm sáp lại gần, đôi mắt sáng như trăng lóe lên vẻ hiếu kỳ.

"Quốc thái dân an." Chúc Minh Lãng trả lời rất hời hợt.

"Thật tầm thường."

"Ngươi viết gì?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Không cho nhìn."

"Ngươi đã nhìn của ta rồi."

"Ai bảo ngươi không giấu đi, huống chi nguyện vọng này của ngươi cũng không phải là nguyện vọng không thể cho người khác biết."

"Nói như vậy, điều ngươi viết là bí mật không thể cho người khác biết?" Chúc Minh Lãng cười ha ha.

Phương Niệm Niệm vung nắm đấm nhỏ lên, một bộ dạng hung ác nếu ngươi dám lại gần nhìn, thì nhất định ta sẽ dùng nắm đấm này để hầu hạ gân cốt của ngươi!

Chúc Minh Lãng cũng không quá hiếu kỳ, hắn ngẩng đầu nhìn màn đêm vẫn còn mưa phùn, hắn nhìn một chút, dường như ánh sáng của ngọn hoa đăng đã làm cho người ta không thể chớp mắt ở trên sông kia đang phản chiếu lên bầu trời, có một vài tia lửa phá tan màn đêm đen kịt! !

Chúc Minh Lãng lộ ra mấy phần kinh ngạc, càng tập trung nhìn chăm chú hơn.

Trong chốc lát, có một loại sợ hãi không hề có dấu hiệu báo trước hiện lên trong mắt hắn, trong cơn mưa phùn đang rơi lác đác bao phủ cả Tổ Long thành này, chợt xuất hiện những tia lửa bay trên không trung, từng chút từng chút một phá tan màn đêm u tối, dưới ánh đèn bên đường có thể lờ mờ nhìn thấy được những hạt mưa phùn thì bỗng chốc những hạt mưa đó liền sáng bừng lên!

Mưa rơi rất nhiều, mưa bao phủ cả Tổ Long thành, bởi vì ánh sáng phá tan màn đêm, nên có thể nhìn thấy hạt mưa nhỏ như kim, rơi tí tách tí tách, một giấc mộng ảo tuyệt đẹp, cho dù là đứng trên con đường ven sông hay là ở bên ngoài tường bang Tổ Long thành thì đều có thể nhìn thấy được.

Thế nhưng, điều gì làm cơn mưa trở nên xinh đẹp như vậy, một thứ gì đó lướt qua bầu trời, vì sao lại khiến người ta sinh ra một loại sợ hãi đến từ tận sâu trong linh hồn, là bởi vì đôi mắt chỉ có thể nhìn thấy được hình ảnh tráng lệ và duy mỹ, mà trong tiềm thức vẫn cứ liên tưởng về nỗi sợ hãi sắp ụp vào mặt, khiến người ta không rét mà run! !

"Ngôi sao bay trong đêm mưa, trời ạ, các ngươi mau nhìn đi! !"

"Đúng là sao giáng trần, thật rực rỡ, đây chính là điềm lành, ngay cả ông trời cũng đang phù hộ cho Tổ Long thành chúng ta, ông trời đang ban phúc cho chúng ta! !"

"Wow, có họa sư ở đây không, nhanh nhanh vẽ lại cảnh trời hiếm thấy này đi!!"

Bên sông thả hoa đăng, mọi người thán phục rồi vui vẻ như lễ mừng năm mới, chưa từng thấy qua dị cảnh trên trời thế này, trông nó đẹp đến nỗi làm người ta ngạt thở, ngay cả mưa phùn bình thường cũng hóa thành tia sáng màu vàng bay phấp phới, chiếu sáng cả Tổ Long thành làm cả thành trở nên huy hoàng thiêng liêng như thần cung bảo điện...

"Mau tản ra, mau tản ra, mọi người mau tản ra đi! !" Nhưng vào lúc này, lại có người cao giọng hét lớn.

Người này hoàn toàn khác với những người đang si mê ở đây, trên mặt hắn lộ ra vẻ chấn động và hoảng sợ.

Mà người này, chính là Chúc Minh Lãng!

"Mau tản ra đi, bọn chúng sắp rơi xuống đây rồi! ! !"

Chúc Minh Lãng vận chuyển linh lực, muốn lấp áp tiếng la hét vui sướng của tất cả mọi người, nhưng vẫn rất khó để có thể khiến cho toàn bộ người dân ở Tổ Long thành đang say mê cảnh đẹp này, ý thức được sự đáng sợ sắp xảy ra...

Trên trời, càng lúc càng sáng chói, ban đêm mà còn sáng hơn cả ban ngày, thậm chí có thể nói là sáng chói, cảnh tượng như vậy, mấy chục năm nay cũng chưa từng nhìn thấy lần nào.

"Tí tách tí tách…"

Hạt mưa màu hồng, màu vàng, bắt đầu hóa thành hơi nước, dưới nhiệt độ cao làm chúng nó bốc hơi ở giữa không trung, biến thành từng lớp từng lớp sương mù dày đặc.

Độ nóng bao phủ cả Tổ Long thành, thời gian dần trôi qua khiến đám người đang mừng rỡ như điên đó cảm thấy có chút khó chịu.

Gió không có chút động tĩnh gì, nhưng chỉ trong nháy mắt, đột nhiên trở nên vô cùng nóng nảy, trên mặt sông sóng gợn cuồn cuộn, nuốt hết những ngọn hoa đăng đếm mãi không hết ở trên sông.

Quầy hàng trên đường phố bị lật tung, vô số ngọn hoa đăng chưa thả vào nước đang rơi tán loạn trên mặt đất, bao gồm cả mấy quán bán đồ ăn vặt, mấy hoa đăng treo trên cây nguyệt quế cũng bị cuốn đi, không thì cũng rơi rớt lung tung, hoặc sẽ bay lên trên mái hiên.

Bộ y phục rực rỡ trên người bị gió thổi trở nên xốc xếch, tóc mây được chải vuốt xinh đẹp, cũng bị thổi đến rối tung, mọi người đang từ trong vui sướng chuyển sang kinh hoảng, bắt đầu chạy trốn trong các cửa hàng, tránh né cơn gió mạnh bạo này! !

"Tản ra, mau tản ra đi! ! !"

Giọng nói của Chúc Minh Lãng phát ra rất nhiều lần hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không có người nghe thấy.

Cuối cùng, xuất hiện một màn khiến cho Chúc Minh Lãng không rét mà run, bị mưa khí bao phủ cả bầu trời Tổ Long thành, một khối thần thạch to lớn, cuốn đi những tia sáng màu hồng, màu vàng rực rỡ kia, trông giống như mặt trời ngã xuống phàm trần, xông về Tổ Long thành, hướng về khu vực gần con đường ven sông này! !

"Ầm…"

Ánh sáng quá mạnh, không thể mở mắt, chỉ là tiếng vang này, khiến cho lỗ tai của tất cả mọi người tạm thời mất cảm giác, làm mọi người đui mù và hoa mắt choáng váng!

Cả thành đều bị chấn động, ngay sau đó làn sóng cao ngất cuốn trôi đi tất cả, do gần bên sông là một tòa tửu lâu, lửa trời lan rộng ra rất dữ dội, khiến mảnh ngói vỡ nát, tửu lâu sụp đổ, khiến còn đường bị đảo lộn, những đám người tụ lại ở chỗ đó cũng máu thịt lẩn lộn...

Đây không phải là điềm lành mà mọi người đã khẩn cầu.

Đây là trời cao đang tức giận giáng xuống trừng phạt!

Năng lực của người ở dưới nhỏ bé như vậy, dường như cái thành này đã ngủ đông rất nhiều năm rồi, nên khiến cả thành này không chịu nổi một kích!

Khi mọi người có thể nghe, có thể nhìn thấy, thì nhân gian phồn hoa nhất đã biến thành nửa khối đất khô cằn như địa ngục.

Từ vui đến kinh hoảng, rồi đến sợ hãi sụp đổ, chỉ trong thời gian thật ngắn, dân chúng ngắm hoa đăng ở Tổ Long thành dường như đã thoáng thấy qua Quỷ Môn quan, hồn bay phách tán.

Chúc Minh Lãng bảo vệ Phương Niệm Niệm ở sau lưng, cũng che mắt nàng lại, không để nàng nhìn thấy cảnh tu la địa ngục cách phía trước ngoài trăm thước, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, hắn nhìn thấy từng tia lửa trời lướt qua bầu trời cao, dọc theo đường cong của bầu trời bay về nơi xa xôi, không biết chúng rơi về phía nào.

Nhưng chỉ có một đợt rơi xuống trong thành như vậy, mà đã gây ra biết bao nhiêu cảnh bi thương tuyệt vọng! !

Trong lòng Chúc Minh Lãng không có cách nào bình tĩnh được, hắn căm phẫn nhìn bầu trời, trong mắt tràn đầy tơ máu.

Nếu như lửa trời này, có người khống chế, nhất định hắn ta chính là ác ma! !

Tiếng la khóc, tiếng thét chói tai, âm thanh kêu gọi người thân rối loạn thành một mảnh, trong lúc thiên tai giáng xuống mọi người như đã quên đi cảm xúc của mình, mãi đến khi sống sót sau tai nạn thì mới bừng tỉnh trong giấc mộng, mới nhớ tới bản thân mình nên sợ hãi đau buồn, nên đi tìm những người đã đến ngắm hoa đăng cùng với mình, bọn họ có còn sống hay không?

Có chút sợ hãi, thì còn có thể tránh né, có chút lực lượng, thì mọi người còn có một chút thời gian thoát đi, mà lửa trời này, tựa như đã sớm tuyên án, trẻ con bất lực rúc vào trong lòng phụ mẫu, phụ mẫu bất lực trốn ở trong phòng, nhìn về tửu lâu đã bị san thành bình địa, bọn họ chỉ có thể bất lực ôm sát hài tử của mình, chẳng biết đang khẩn cầu cái gì...

"Mau đi di tản mọi người đi, nếu như trong lúc vô tình lại có một đợt lửa trời rơi xuống, thì lúc đó sẽ chết càng nhiều người hơn đó!" Chúc Minh Lãng nhìn thấy Nhai phu trưởng, liền hô lớn với hắn.

Nhai phu trưởng kia đã hoàn toàn bị rút đi hồn phách, nhưng khi nghe thấy Chúc Minh Lãng nói vậy, thì lúc này mới làm theo bản năng của một người lương thiện, đi thông báo cho những người đã bị dọa sợ đến tay chân bủn rủn đó tản đi.

Sự hỗn loạn và bất lực này chẳng biết đã kéo dài bao lâu, cho dù không còn lửa trời giáng xuống nữa, thì bọn họ cũng khó có thể thoát ra từ trong bảng tuyên án tử vong.

Thời gian dần trôi qua, có quân lính xuất hiện, trên mặt của bọn họ cũng viết đầy nỗi sợ hãi, bọn họ bắt đầu thu thập ở mảnh đất tu la địa ngục này, có ý muốn đào bới tìm kiếm người còn sống.

Chúc Minh Lãng, Phương Niệm Niệm cũng bị đuổi đi, đối mặt với cảnh họa như vậy, bọn họ đều bất lực, nhiều nhất chỉ có thể giúp mấy đứa trẻ đi lạc tìm đường trở về nhà, an ủi tâm trạng của bọn chúng.

Điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là, đêm này không còn lửa trời rơi xuống nửa.

Nhưng phần khủng hoảng này, chẳng biết sẽ chôn giấu trong lòng mọi người đến lúc nào đây...

. . .

Note: Thật ngại quá, hôm qua bị sốt nên đã nợ chương, 5ch hôm qua đã trả xong, 5ch ngày hôm nay đến khuya sẽ có!!!! Cầu kim phiếu, cầu đề cử!!!!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch