Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 114: Hồn châu đầy đất (2)

Chương 114: Hồn châu đầy đất (2)




Dịch giả: BK

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Băng Thần Bạch Long, đấy là Băng Thần Bạch Long!

Sinh vật cấp Long Chủ, đừng nói trong Tổ Long Thành này, cho dù có đưa mắt khắp cả đại lục, người có thể sở hữu sinh vật cấp Long Chủ cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.

Chúc Minh Lãng này rốt cuộc là cường giả phương nào, lại có thể khống chế Bạch Long thần thánh cường đại như vậy???

“Đi, sỉ nhục ngày hôm nay, chúng ta sẽ trả lại gấp bội!!” Nữ hùng giả hung tợn nói.

“Phải dùng máu của toàn bộ Tổ Long thành, tới tế bái linh hồn Tứ thiếu chủ chúng ta!”

Đã cụp đuôi chạy trốn mà vẫn mở mồm ra sủa dơ, gáy bẩn được, đến cả Long Sủng có ký kết linh hồn khế ước của mình cũng bỏ rơi ở phía sau, cái bộ dáng này đúng là làm cho người ta chỉ biết cười khinh bỉ.

Chỉ tiếc, bọn chúng vọng tưởng có thể dùng sự hy sinh của Long Sủng làm cái giá để trốn khỏi Lê gia hoàng viện, nhưng lại không ngờ rằng ở đây vẫn còn có một vị Thần Phàm giả vô cùng cường đại.

Đó chính là Lê Vân Tư!

Nàng vẫn luôn lạnh lùng như vậy, ăn miếng thì phải trả miếng!

Càng tuyệt đối không thể ban cho kẻ địch một chút nhân từ nương tay nào!

Kiếm như ngân ti, xẹt qua từ Băng Không chi giới, liền thấy những ngân ti kia hung hăng xuyên qua ngực của nữ hùng giả, làm cho ả ta không khác gì con rối dây treo giữa không trung.

Cùng lúc đó, Băng Thần Bạch Long cũng bay lên phía trên Lôi Côn Thương Long, cái đuôi dài cứng rắn đập xuống, mà thân hình nó cũng xoay tròn như gió!

“Bá !!!!”

Toàn Tường Xuyên Tâm.

Đuôi rồng kia uy lực không biết được tăng lên bao nhiêu lần, tốc độ lại nhanh không tưởng, đột nhiên đâm xuống từ đầu của Lôi Côn Thương Long, ngân quang rơi xuống đất, máu tươi phụt ra, con Lôi Côn Thương Long bị bỏ rơi này đã không còn chút cơ hội giãy dụa sống sót.

Thân thể lơ lửng cũng rơi xuống cùng một chỗ với ngân quang, thế nhưng những lỗ thủng trên thân thể vẫn không ngừng đổ máu, mà phía trên đầu và dưới cổ lại có hai lỗ thủng chí mạng, khiến nó ngay cả năng lực phù không bơi lội cũng không thể làm nổi.

Giống như một con cá mập mắc cạn, cứ thế nằm nhoài lên bãi đá ngầm nước cạn, từ từ bị nước thủy phân bốc hơi, từ từ chờ đợi sinh mệnh mình trôi qua, chơ đợi thi thể bốc mùi, bị bầy thủy yêu làm thịt!

Mà hai vị hùng giả khác sau khi thấy cảnh này, liền bị dọa đến hồn phi phách tán, bắt đầu phát cuồng sợ hãi gọi ra cả những Long thú yếu đuôi cấp thấp hơn bảo vệ mình.

Nhưng tia kiếm kia bay ra, ngay cả đám Long Thú yếu ớt của bọn họ cũng bị chém chết thảm, máu tươi nở rộ trên người bọn họ như sương vụ.

Triển Ngạn kinh ngạc nhìn chằm chằm biệt viện đang được bảo vệ kia, bị tường viện và Băng Không kết giới chặn ở giữa, thật không nhìn ra ai là người đã dùng niệm lực điều khiển phi kiếm, nhưng có thể đem đám người mưu đồ trốn thoát kia giết sạch dễ như trở bàn tay vậy, tu vi tuyệt đối cao hơn mình.

Huống chi, nàng còn đang bị thương!



Trong đình viện, Lê Vân Tư nhẹ ho vài tiếng, trong lúc nhất thời, những Ngân Ti Phi kiếm kia như bị đứt đoạn, rất nhanh liền biến mất.

Vẫn còn chút miễn cưỡng, lần này sử dụng thần phàm chi lực, chỉ e còn phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày mới có thể miễn cường hồi phục.

Nhưng Lê Vân Tư tuyệt đối sẽ không thả Tam Hùng kia rời đi, cho dù bọn hắn đã quyết định vứt bỏ cả chủ Long Sủng thú của mình, nàng cũng sẽ không thả bọn chúng còn mạng mà quay về Tông Cung.

Cũng không phải Lê Vân Tư lo sợ Tông cung báo thù, mà lúc này Chúc Minh Lãng thể hiện đã để lộ ra thực lực, Lê Vân Tư lo lắng Tông cung sẽ bám đuôi theo dõi hắn.

Đương nhiên, Chúc Minh Lãng để lộ ra thực lực, khiến Lê Vân Tư cực kỳ bất ngờ, đặc biệt là ngay cả Tông cung thiếu chủ là Đỗ Thành cũng chết trên tay hắn …

Từ một tên nông dân nuôi tằm, đến hiện tại trở thành một tên cường giả đủ sức đảm đương một phía, vẫn chưa tới một năm a!



Lầu các của hoàng viện Lê gia lúc này, chỉ sợ phải triệt để trùng kiến lại toàn bộ.

Cũng may là sau kinh biến lần này, đa phần tất cả mọi người trong Lê gia đều sẽ bị trục xuất, số phòng ở còn lại hẳn là sẽ đủ dùng.

Một bên, Quyền Sư Triển Ngạn có chút hâm mộ nhìn xem Chúc Minh Lãng, nhìn xem hắn thải hồn nhưỡng châu.

Thần Phàm giả không có bản lĩnh thải hồn nhưỡng châu, Mục Long Sư thì khác, bọn họ có thể lấy chiến dưỡng chiến, từ đó nâng cao thực lực, còn Thần Phàm giả thì lại yêu cầu lựa chọn cẩn thận, đôi lúc chiến đấu thì lại được không bù mất.

“Người đó là ngài giết sao, haiz, thật đáng tiếc, ta không thể thải hồn.” Chúc Minh Lãng có chút tiếc nuối nói.

Thải hồn nhưỡng châu cũng không phải chỉ là dơ tay duỗi ra với một cái thi thể, lông mày nhíu chặt liền có thể thải hồn.

Những vong hồn kia sở dĩ có thể bị ngưng tụ bởi linh lực của Mục Long Sư, là vì lúc Long Thú sử dụng chiến kỹ, huyền thuật, ma pháp, quả thực sẽ lưu lại các loại lạc ấn lên linh hồn của địch nhân.

Cho nên, dù cho có nhặt thi thể của những kẻ không phải do mình xử lý đến, cũng chẳng làm được gì, chỉ là mấy cái xác vô dụng.

Mà Thần Phàm giả lại không có khế ước tương liên với long sủng, lúc giết địch cũng không thể lưu lại lạc ấn, cũng chẳng có linh lực hay linh vực, cho nên không thể làm những thủ pháp như vậy.

Chiến lợi phẩm đầy đất!

Long thi đều là bảo vật a!

Triển Ngạn chỉ có thể chép miệng, nhìn Chúc Minh Lãng thu lại toàn bộ hồn châu trên chiến trường.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch