Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 119: Giáp ranh

Chương 119: Giáp ranh




Dịch giả: Mi An

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

. . .

Thủy triều lại không ổn định.

Vào buổi sáng có thể thấy được một tòa đại sơn cổ kính nguy nga đứng sừng sững giữa làn nước biển ẩm thấp tĩnh lặng không một sóng trào.

Đến đêm thì cả tòa đại sơn bị nước biển nuốt chửng, tựa như sẽ chìm xuống đáy biển bất cứ lúc nào.

Trong tòa đại sơn, chim muông thú vật bắt đầu chạy trốn tứ phía, ngay cả Hoàng Long cực kì hiếm thấy, một con rồng cổ xưa toàn thân lưu chuyển ánh sáng thần thánh thiêng liêng, cũng trốn khỏi tòa cổ đại sơn.

Lúc này, phía tận cùng của đỉnh tòa đại sơn cắm thẳng vào bầu trời như bảo kiếm đang hóa thành tro bụi từng chút một, bắt đầu từ đỉnh núi, xuống dần đến sườn núi, sau đó là từng dãy núi dưới tòa đại sơn...

Cuối cùng thì đại lục thần bí như được vũng ao hồ phản chiếu lên không trung đã chết, làm dấy lên loạn lưu thiên thể xông vào Hư Vô Chi Hải, đẩy sóng biển vỗ vào nền trời.

Nó chạm vào bề mặt đại địa, hình thành nên Thiên Thể Chi Hỏa, nước biển trong Hư Vô Chi Hải nhanh chóng bốc hơi.

Động đất xuất hiện tại Tây Thổ trên Ly Xuyên đại địa, ầm ầm rung chuyển dữ dội đến mức khiến vài thành trì quá cổ xưa cũng xuất hiện dấu hiệu sắp sụp đổ.

Hư Vô Chi Hải, tận cùng của đại địa, phiến hải vực đã từng bị tất cả mọi người căm ghét, giờ đây lại giống như một cái lồng giam, nhốt tất cả mọi người trong một mảnh đại lục hạn hẹp.

Nhưng giờ đây người dân Tây Thổ lại phải cảm tạ Hư Vô Chi Hải, bởi nếu không có phiến đại dương này, chấn động do phiến đại lục thần bí kia gây ra khi va chạm mặt đất đã có thể tiêu diệt toàn bộ sinh linh đang sống ở trên mảnh đất Tây Thổ này rồi!

. . .

Một tháng sau, nước biển trong Hư Vô Chi Hải triệt để bị bốc hơi, đại lục thần bí kia cũng hoàn toàn khảm vào thay thế cho mặt biển.

Giữa Tây Thổ và đại lục thần bí bị đứt đoạn hình thành một giáp ranh khổng lồ, các Mục Long sư của Lăng Tiêu thành bang đã tiến hành nối lại, đặt tên là Tây Nhai!

Tây nhai chẳng qua chỉ là một góc dư ra của đại lục thần bí, nhưng cũng vì vậy mà đã trở thành cầu nối của hai khối lục địa.

Ở hai bên Tây Nhai là dung nham cuồn cuộn, có vô số con sông dung nham phân bố, e rằng cần rất nhiều năm để những hỏa dịch đỏ rực này biến mất hoàn toàn.

Trừ cái này ra, sự bốc hơi của Hư Vô Chi Hải còn sinh ra hư vụ, bao phủ xung quanh Tây Nhai, không một sinh mệnh nào có thể đi qua hư vụ mà còn sống, chỉ có thể chờ nó từ từ tiêu tan.

Cho nên Tây Nhai này đã trở thành "cây cầu" duy nhất để qua lại giữa hai đại lục, tựa như Đông Húc sơn mạch, Vinh Cốc thung lũng ban đầu.

Nhưng có thể đoán được rằng, một khi dung nham biến mất, hư vụ tản đi, đường chân trời của Tây Thổ sẽ hoàn toàn dung nhập với thế giới thần bí ấy!

. . .

Đã có Thần Phàm giả và Mục Long sư tụ tập ở Tây Nhai.

Đối với người của Ly Xuyên đại địa mà nói, bọn họ là lai khách đến từ không gian thần bí, không biết rốt cuộc là thần ma ba đầu sáu tay hay là yêu thú có hình thù quái lạ, điều này làm họ rất là tò mò.

Dĩ nhiên, quan trọng nhất là, thần bí đại lục này là từ Thiên Phương rơi xuống, nó sẽ có rất nhiều loại tài nguyên mà ly xuyên đại địa chưa từng có, là hoàng kim đầy trời, hoặc cũng có thể là Thiên Hoa linh căn đầy đất...

Khả năng nào cũng có!

Trên thực tế, những sinh linh trên đại lục thần bí kia cũng nghĩ vậy.

Một khi nước biển trong Tây Nhai hoàn toàn bị bốc hơi, hai tòa đại lục được thông nhau, những người trên Cực Đình đại lục cũng đang trông ngóng, cũng đang vô cùng sốt ruột muốn bước vào tân thổ địa "ghép" này!

Có một người cưỡi một đầu Thánh Sư Tử Long uy vũ thần tuấn đến. (Tử Long: rồng tím)

Trên người hắn mặc khải y lộng lẫy, xuyên qua tầng sương mù mông lung, tiến về phía bờ Tây Nhai.

Nhảy xuống từ Tây Nhai, Thánh Sư Tử Long kia thậm chí còn không sợ nhiệt độ sôi hừng hực của dung nham, cứ thế mà đạp trên hỏa dịch, tùy ý dung nham bị bắn tung tóe trong không khí hóa thành cánh hoa nhuộm lửa.

"Thì ra cũng có người." Nam tử cưỡi Thánh Sư Tử Long nhoẻn miệng lên, đôi mắt liếc nhìn Mục Long sư và Thần Phàm giả tụ tập trong Tây Thổ.

"Thì ra, cũng có Mục Long sư." Nam tử cưỡi Tử Long nói tiếp.

Lúc nói hắn hai câu này, có một nữ tử cột tóc cao xuất hiện sau lưng hắn, nàng mặc một bộ áo bào tu sĩ trông hết sức mộc mạc, thế nhưng dáng người có lồi có lõm vẫn lộ rõ trong trường bào rộng thùng thình.

Khuôn mặt nàng lạnh lùng, tố nhan lại cho người ta một ấn tượng tinh xảo khéo léo.

Chỉ là khí chất của nàng vô cùng cao ngạo, khác với thái độ tùy tính tự nhiên của nam tử cưỡi Tử Long, lúc nàng thấy những người tại tân thổ địa, nét mặt vốn mang vẻ xem thường hờ hững nay lại càng thêm khinh rẻ!

"Chỗ các ngươi, có tông môn gì không?" Nữ đạo tu cột tóc cao thờ ơ hỏi.

"Tông môn là cái gì?"

"Tông Cung có phải là tông môn không?" Một tên Mục Long sư của Lăng Tiêu thành bang trả lời.

Cách hỏi giống nhau, chẳng khắc gì đám dân Vu Thổ không biết từ đâu mà đến.

Những người trên Ly Xuyên lục địa thở phào nhẹ nhõm, xem ra trên đại lục thần bí này không có yêu thú đáng sợ gì, có lẽ phía bên kia Tây Nhai này sẽ là một thành bang lớn trong tương lai.

"Vậy chỗ các ngươi là một tòa thành bang à?" Mục Long sư Lăng Chu của Lăng Tiêu thành bang hỏi.

"Thành bang??" Nam tử cưỡi Tử Long nghe thấy câu hỏi này thì cười phá lên.

"Vậy các ngươi là..."

"Bọn ta chính là Thương Thiên mà các ngươi đã gọi đấy!"

Thương Thiên!

Đây là một sự coi khinh đến cùng cực!

. . .

. . .

Tổ Long thành bang, Thuần Long học viện.

Một tháng qua Chúc Minh Lãng chỉ làm hai chuyện: đốt tiền rồi lại đốt tiền.

Cái đốt tiền đầu tiên, là để nuôi Băng Thần Bạch Long.

Nó là một sinh vật Long Chủ cấp, lượng thức ăn mỗi tuần của nó có thể tính bằng một giỏ vàng.

Nếu không phải mấy ngàn dặm quanh đây đều là lãnh địa của nương tử nhà mình, Chúc Minh Lãng đã phải công chiếm thành trì, thu thuế!

Quá đắt, bây giờ tiểu Bạch Khởi không chỉ lấy mật ong cao phẩm đắt đỏ làm nước uống, mà còn muốn ăn kết tinh của tinh thần toái phiến nữa.

Kết tinh của tinh thần toái phiến là cái gì?

Vật này người bình thường mua được à???

Khi sao băng rơi vào lục địa sẽ sinh ra liệt diễm có nhiệt độ cao nhất trên thế giới này, ngay cả vài nham thạch đặc biệt cũng bị nghiền thành mảnh trong nhiệt độ ấy, vậy nên được gọi là kết tinh cuả tinh thần toái phiến!

Nuôi một con rồng mà còn phải ngắm trăng, hái sao nữa hay sao??

Nếu trước đây hắn còn Thần Phàm chi lực thì cũng rất khó làm được, đâu thể chờ suốt ngày suốt đêm, nói sao thì đại địa bao la, vô biên vô tận, có trời mới biết sao băng rơi ở chỗ nào!

May mà Lê Vân Tư có tâm, sau khi biết được Bạch Khởi cần vật hi hữu này để làm lương thực thì cho người đi thu thập, sau đó các đại thành chủ, gia tộc, phú thương của tứ đại thành bang nghe nói nữ quân yêu thích tinh thần kết tinh này, bèn rối rít dâng lên để lấy lòng...

Cứ thế, một tháng thời gian qua cũng chỉ miễn cưỡng mua được phần lương thực cho ba tháng!

Không còn cách nào, Thương Long huyền thuật của Bạch Khởi nguyên vốn có nguồn gốc từ tinh nguyệt.

Nó muốn thi triển huyền thuật này, thì phải ăn kết tinh của tinh thần toái phiến...

Chỉ là mỗi khi thấy tiểu Bạch Khởi xem kết tinh của tinh thần toái phiến đắt hơn vàng gấp mấy trăm lần như quả thông mà ăn, lòng hắn cũng đang rỉ máu!

"Chắc là bên kia Tây Nhai có không ít loại kết tinh này, nhưng gần đây không thể đi, bây giờ nơi đó rất rắc rối."

"Ăn hết hai tháng, thực lực của tiểu Bạch Khởi sẽ vững chắc tại thượng vị Long Chủ."

Nếu chắp vá bằng những thứ khác thì vừa có khả năng làm đình trệ thực lực tại hạ vị Long Chủ, vừa làm tiểu Bạch Khởi đánh mất hi vọng tiến vào giai đoạn thứ tư.

Nuôi dưỡng đàng hoàng, có thể Bạch Khởi chỉ cần nửa năm là tiến vào giai đoạn thứ tư.

Giai đoạn thứ tư, giống như một con đê chứa nước, trong đê mà có một lỗ hổng nào cũng sẽ làm nước không thể đầy đê.

Cho ăn đầy đủ.

Bồi bổ Linh Vực.

Rèn luyện chiến đấu.

Cường hóa Hồn Cốt.

Trong bốn nhiệm vụ này, nhiệm vụ nào cũng tương đương với một nguồn nước để đổ vào đê.

Nếu như đồ ăn dùng để nuôi dưỡng mà kém chất lượng thì chẳng hề có chút tác dụng nào.

Cho những hồn châu phẩm chất cao, tương đương dẫn sơn hà mãnh liệt trào dâng vào kho.

Nếu Bạch Khởi chỉ uống mật ong thì sẽ không chết đói đâu, nhưng lại gần như không hề giúp ích gì cho sự trưởng thành của nó.

Thế nên dù cay đắng mệt mỏi cách mấy, cũng không thể để cho Long Bảo bảo đói bụng được.

Lê Vân Tư giúp mình giải quyết vấn đề gấp gáp lửa sém lông mày trước mắt, nhưng sau này vẫn phải dựa vào chính mình, có trời mới biết khi Băng Thần Bạch Long tiến cấp Long Quân thì có cần ăn Nhật Nguyệt kết tinh hay không!! (Tinh thần kết tinh: thiên thạch từ ngôi sao, Nhật Nguyệt kết tinh: Thiên thạch từ mặt trăng, mặt trời!)

. . .

Tiếp tục duy trì tâm thế cầu học, Chúc Minh Lãng đi học, nhưng lại phát hiện tiết học hôm nay của một vị Phó viện trưởng bị tạm thời hủy bỏ.

Phó viện trưởng đức cao vọng trọng, là Mục Long tôn giả rất hiếm hoi trên Ly Xuyên lục địa này, ngài rất ít khi có dịp dạy học cho các học viên, thế nên chỉ cần là giờ học của ngài, gần như mọi học viên đều dâng học phần quý giá của mình lên.

"Chúc Minh Lãng, có người bảo ngươi đến Trúc Lâm các này." Hồng Hào chạy tới nói.

Chúc Minh Lãng nghi hoặc nhưng vẫn đến rừng trúc.

Đến Trúc Lâm các, Chúc Minh Lãng đi lên bậc thang, nhớ tới hình ảnh Nam Linh Sa vẽ tranh ở đây vào đêm đó.

Đẩy cửa ra, bên trong đã có mấy người ngồi trước, trong đó Ngô lão tiên sinh của Ấu Linh điện cũng ở đây, còn có vị phu nhân trông chừng bảo khố, ngoài hai người này ra, Phó viện trưởng Bạch Hoành Bác không đi dạy cũng ở đây.

Lại nhìn sang, hai mắt Chúc Minh Lãng không khỏi sáng lên, nhưng sau đó hắn lại chua xót nhếch mép một cái, xem như đã quen biết các nàng nhiều ngày nhưng vẫn không cách nào hoàn toàn dựa vào dung mạo để phân biệt hai người.

Là Nam Linh Sa, nàng cũng đang ngồi trong này, khi thấy nàng trông có vẻ thật lạnh nhạt hờ hững, Chúc Minh Lãng bao giờ cũng nhớ tới dáng vẻ nhu mì chói lòa lúc uống trà của Lê Vân Tư.

"Ngồi đi." Nam Linh Sa nói.

Chúc Minh Lãng tìm một chỗ ngồi xuống, hắn có chút khó hiểu, không biết mấy vị nhân vật cùng cấp với Phó viện trưởng Tuần Long học viện của Ly Xuyên tụ tập lại ở đây là có chuyện gì?

Hơn nữa, tại sao cũng để mình tham dự vào, bàn về thân phận, mình vẫn là một học viên ba tốt của Tuần Long học viện cơ mà!

"Mấy vị đạt đến thực lực Chủ cấp trong học viện đều đã ở đây, Viện trưởng không có mặt, vậy do Bạch Hoành Bác ta chủ trì." Bạch Hoành Bác nhìn thoáng qua Chúc Minh Lãng, mặc dù ai cũng có thắc mắc về hắn nhưng đều không để ý đến.

Ngô lão tiên sinh cũng nhìn Chúc Minh Lãng với vẻ mặt khó hiểu.

Sao tiểu tử này cũng tới vậy.

Hắn là Chủ Cấp ư??

Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua Nam Linh Sa, biết mình xuất hiện ở đây, phần nhiều là do ý của Nam Linh Sa.

Nàng biết mình có Chủ Cấp Băng Thần Bạch Long.

"Tông Cung bị diệt, lục đại thành trì Tây Thổ của Lăng Tiêu thành bang bị tàn sát, người của Lăng gia nhất tộc đã vứt bỏ chủ thành trốn vào Ly Xuyên bình nguyên, tìm kiếm sự trợ giúp từ Thuần Long học viện chúng ta." Bạch Hoành Bác mở miệng nói.

"Cái gì, Tông Cung bị diệt???" Ngô lão tiên sinh chợt đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.

"Bạch Viện trưởng, ngài không nói đùa với bọn ta đấy chứ." Phụ nhân trông coi bảo khố nói.

Thần sắc Bạch Hoành Bác trầm trọng, hắn nghiêm túc nói: "Ta không hề có ý nói đùa chút nào."

"Từ song khôi, nhị lão cho đến những người trong Tông Cung đều chết trận, Tông Cung từ trên xuống dưới, mấy trăm tên Mục Long sư và gần trăm Thần Phàm giả, chết thì đã chết, chạy thì đã chạy... Tông Cung đã mất, ngay vào hôm qua."

Lời này của Bạch Hoành Bác khiến mấy vị Chủ Cấp cường giả tại đây đều không rét mà run.

Tông Cung, đó là Tông Cung cơ mà, Tông Cung có quyền phát biểu tuyệt đối trên Ly Xuyên đại địa này, thế mà bị diệt vong chỉ trong một đêm!

Nếu đặt lời này vào một tháng trước, người nói ra sẽ bị xem là kẻ điên!

————————

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch