Tử Long nam tử căn bản cũng không có chút sát niệm nào đối với các chấp chưởng giả thành trì, đối với đám bình dân phàm tục áo vải cũng chẳng có chút hứng thú nào.
Hắn phảng phất như một vị tiên nhân, bước qua thế gian này chỉ thuận miệng hỏi thăm một phen.
“Một đám tiểu tông môn ô hợp thôi, chẳng khác gì gà đất chó sành, lại thêm một ít thành bang có chút xíu tài nguyên, khối đại địa này cũng không hơn gì, so với tưởng tượng của ta còn nhạt nhẽo vô vị hơn, thật nhàm chán, thượng tôn, chúng ta có thể trở về được rồi.” Tử Long nam tử cảm thấy thất vọng nói.
"Chờ một chút." Vị nữ tử mặc đạo bào buộc tóc kia nói ra.
“Thượng tôn, đây đã là tòa thành phồn hoa nhất khắp đại lục này rồi, chẳng cần phải đi mấy tòa thành khác làm gì đâu …” Tử Long nam tử nói ra.
Nữ tử mặc đạo bào kia lăng không bước đi, mỗi một bước trên trời lại như đang bước đi trên đất liền, nhưng thành lâu cao như vậy, nàng hành tẩu giữa trời, không hề ngự phong, cũng không cưỡi rồng, cũng không đạp vật gì, thật khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Nữ tử mặc đạo bào buộc tóc bước về phía Nam Linh Sa.
Nàng ăn mặc mộc mạc, nhưng lại khiến người ta cảm giác như một vị thượng vị giả áp chế, khiến Nam Linh Sa sắc mặt nghiêm trọng như sắp lâm đại địch.
Tu vi của đối phương ….
Sợ là nàng ta không chỉ trên mình một cảnh giới, cho dù là Cung chủ Tông cung cũng không thể có khí thế sát phạt cường đại như thế này!
Mới đầu Nam Linh Sa còn lo lắng, tưởng rằng nữ tử này muốn giết mình lập uy, nhưng rất nhanh nàng liền phát hiện ánh mắt của nàng ta căn bản không nhìn về phía mình.
Ánh mắt của nàng ta phóng đi chỗ khác, nhìn chăm chú người đứng phía sau mình.
“Chúc Minh Lãng.” Nữ tử đạo tu buộc tóc đọc lên cái tên này.
Nam Linh Sa kinh ngạc quay đầu lại …
Cường giả đi ra từ phiến đại lục thần bí kia làm sao lại có thể quen biết Chúc Minh Lãng???
“Tuyết Ngân cô cô.” Chúc Minh Lãng cười khổ, cuối cùng vẫn đưa tay cúi đầu hành lễ với trưởng bối.
Vị Tử Long nam tử kia cũng hết sức kinh ngạc.
Hắn nhìn Tuyết Ngấn thượng tôn một chút, lại quay đầu nhìn vị nam tử đang đứng trên mặc thuyền kia …
Nơi này làm sao lại có người quen của Thượng Tôn ? ?
“Đã không chết, vậy liền quay về báo bình an đi.” Vị nữ tử đạo bào buộc tóc kia vốn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết làm sao lại nhịn xuống, cuối cùng nhàn nhạt như cũ nói.
Báo bình an.
Chúc Minh Lãng cũng đang nghĩ vậy!
Hắn không phải là không tìm thấy đường về sao!
“Tuyết Ngân cô cô, có thể xem chút tình cũ, cho tiểu chất một cái mặt mũi, để chiến hỏa ngừng lại được không, ta nghe nói có sáu thành đã bị đồ sát sạch sẽ, chỉ có đơn giản vài tên phàm dân, cần gì phải tàn nhẫn quyết liệt như vậy?” Chúc Minh Lãng nói ra.
“Chiến sự không liên quan gì đến ta, ta cũng quản không được. Nếu ngươi muốn nhúng tay, tại sao không tự mình trở về mà đàm luận với quốc chủ đi … À, ta nghe đồn ngươi mất đi Thần Phàm lực, không chịu nổi kiếp nạn này liền nhảy xuống vực sâu tự vẫn. Hóa ra lời đồn chỉ đúng có một nửa.” Chúc Tuyết Ngấn lạnh lùng nói.
“Hiện tại ta là Mục Long Sư.” Chúc Minh Lãng nói ra.
“Mục Long Sư ???” Chúc Tuyết Ngân đột nhiên khẽ nở một nụ cười, nụ cười này còn mang theo vài phần trào ý.
Nam tử cưỡi Tử Long đứng một bên vẻ mặt đầy hoang mang.
Mục Long Sư thì làm sao vậy …..
Hóa ra Thượng Tôn lại khinh thường Mục Long Sư ?????
Nhưng những người có địa vị nhất trong tông môn không phải là các Mục Long Sư sao?
Còn nữa, nam tử này rốt cuộc là ai?
Chúc Minh Lãng ??
Cảm giác như từng nghe qua cái tên này ở đâu, Chúc Môn nhiều năm trước hình như từng có một người rất lợi hại.
“Nàng là nương tử ngươi du lịch kiếm được sao, thế nào, có hài tử chưa?” Chúc Tuyết Ngân nhìn Nam Linh Sa, tựa hồ có vẻ hứng thú với Thần Phàm chi lực của nàng.
"? ? ? ?" Nam Linh Sa trừng trợn tròn mắt to.
“Không không, vị này là thê muội chưa cưới của chất nhi … Aiza, là muội muội của thê tử chưa qua cửa, Nam Linh Sa.” Chúc Minh Lãng trả lời đúng sự thật.
“Quay về nhà báo bình an một cái đi, rồi để nữ tử này bình an sinh cho ngươi một hài tử, yên tâm nuôi nấng, quên hết quá khứ, nếu nó có thể kế thừa thần phàm lực của một trong hai ngươi, cũng xem như đền bù nhiều tiếc nuối trước kia cho gia tộc.” Chúc Tuyết Ngấn nói tiếp.
“ ? ? ? ?”
Ta cảm thấy bản thân còn vớt vát được mà!
Cô Cô có cần thiết phải thất vọng với mình đến vậy không?
Dù sao, nàng ấy cũng là người dốc lòng dạy dỗ mình nhiều năm, kết quả bây giờ mình lại không còn nổi nửa tia Thần Phàm lực.
Có lẽ trong lòng nàng ấy, Chúc Minh Lãng ta sớm đã chết rồi, đột nhiên bây giờ lại mạnh khỏe xuất hiện trên phiến đại địa này, nhưng lại không còn như thời kim hoàng kim, lại không nhấc lên nổi nửa tia Thần Phàm lực, đại khái cũng không cách gì nhấc lên nổi nửa gợn sóng trong lòng nàng.
Chúc Tuyết Ngân vốn vẫn luôn như vậy, tính tình lãnh đạm lạnh lùng, thân tình trong lòng nàng căn bản cũng chỉ là một sợi tơ phiền nhiễu thích thì cắt đứt, nàng chỉ quan tâm đến lực lượng vô thượng thôi, cường giả mới có trọng lượng trước mặt nàng, còn kẻ yếu cũng chẳng khác gì con kiến.
“Tuyết Ngân cô cô, chuyện vừa nãy còn muốn làm phiền cô cô.” Chúc Minh Lãng khẩn thỉnh nói.
“Ta sẽ đảm bảo không cưỡng đoạt bất cứ tông môn nào, cũng không đồ thành, không lạm sát người vô tội, dù sao đây cũng là bản chức của ta. Nhưng phân tranh giữa quốc thổ thành bang, ta sẽ không quản, phó thác cho trời.”
“Vậy là được rồi, đa tạ cô cô. Qua chút thời gian nữa, tiểu chất sẽ hồi gia tộc báo bình an, cô cô yên tâm.” Chúc Minh Lãng lại lần nữa hành lễ nói.
Chúc Tuyết Ngân nhàn nhạt liếc nhìn Nam Linh Sa, nhưng cuối cùng vẫn thu hồi ánh mắt.
Vị nam tử cưỡi Tử Long kia lúc này mới tiến lại gần, cũng nghiêm túc đánh giá Chúc Minh Lãng, sau đó cũng liếc nhìn qua trên người Nam Linh Sa.
“Mục Long Sư sao, Mục Long Sư ở Chúc Môn cũng không nhiều, có cơ hội sẽ luận bàn một phen cùng nhau.” Tử Long nam tử cười cười, nói với Chúc Minh Lãng.
Đối phương chắp tay hành lễ, bày tỏ thiện ý.
Chúc Minh Lãng cũng đáp lễ.
Nói xong, hắn đáp lên Thánh Sư Tử Long rồi bước đi, trước lúc rời đi còn cố ý quan sát dung mạo Nam Linh Sa.
Từ lúc tiếp xúc với Chúc Tuyết Ngân đến này, Bồ Thế Minh rất ít khi nhìn thấy nàng có để ý đến bất cứ vật hay người nào, trừ một số ít đại cường giả, còn lại trong mắt nàng thế gian này phảng phất như một hạt bụi trần, không có chút ý nghĩa gì.
Nhưng lúc nàng nhìn thấy người tên là Chúc Minh Lãng kia, ánh mắt rõ ràng có chút rung động cảm xúc.
Mặc dù là sự thất vọng đầy trong ánh mắt.
Nhưng nếu là thất vọng với một người, chẳng phải cũng có nghĩa là nàng đã từng tràn đầy hy vọng chờ đợi người này sao?
Nếu người này chỉ là một kẻ tầm thường gà đất chó sành, làm sao nàng lại có bộ dạng như vậy?
Bản thân mình cũng rất ít khi thấy Chúc Tuyết Ngân để lộ hỉ nộ, nhưng Bồ Thế Minh phát giác từ lúc đấy trở đi, tâm cảnh Chúc Tuyết Ngân trở nên phát sinh biến hóa vi diệu.
Ngày bình thường, nàng chẳng cần cố gắng tận lực duy trì cái gì, giống như một vị Đạo tiên thanh tâm quả dục, ngạo tuyệt thế gian.
Nhưng lúc này Chúc Tuyết Ngân lại tận lực duy trì bộ dạng lạnh lùng, không suy nghĩ, không để ý, không để phần thất vọng kia biến thành đau thương trong lòng, cố gắng giữ vững khuôn mặt và ánh mắt thản nhiên.